Editor: Đờ
Kế hoãn binh chỉ dùng được nhất thời, đêm đến đã động binh đao.
Sơn trang Hàm Chương là của Hoàng tộc, mấy trăm năm xa hoa, tráng lệ chưa vương mùi máu nay gặp phải chuyện này, tiếng chém giết dưới chân núi khiến chim chóc trong rừng kinh hoàng trốn đi.
Dương Hạ bám vào lan can, nhìn xuống, dường như nghe thấy tiếng kêu đâu đó.
Cấm quân với cấm quân ngày thường đã khập khiễng nhiều, đánh trận nhỏ ngáng chân đối phương thôi, hiện tại xé mặt lại quy mô trận chiến lại to hơn.
Lần đầu tiên Dương Hạ gặp phải chuyện này, đời trước sơn trang Hàm Chương không có chiến loạn, đời này lại thay đổi hoàn toàn vì Quý Nghiêu.
Con đường phía trước còn chưa biết.
Quý Nghiêu đứng cạnh hắn, ngáp hỏi: "Trong khoảng thời gian ngắn chúng không lên tới đây đâu, không bằng công công về nghỉ ngơi dưỡng sức một lúc.
Y cứ như người ngái ngủ, ghé vào người Dương Hạ.
Hắn đẩy mãi không ra đành mặc kệ y.
Ở một mái đình trong sơn trang có phần ban công nhô ra, từ trên cao nhìn xuống, phóng mắt ra xa có thể thu mọi phong cảnh vào tầm mắt.
Dương Hạ không mặn không nhạt nói: "Nếu Điện hạ mệt thì về trước đi."
Quý Nghiêu lầu bầu: "Công công không về ta cũng không về."
Dương Hạ liếc nhìn Quý Nghiêu một cái, người này hay giả vờ, đôi khi Dương Hạ cũng không hiểu rõ bản chất Quý Nghiêu là như thế nào.
Dương Hạ nói: "Nếu hôm nay chúng ta thua thì sao?"
Quý Nghiêu đánh một cái ngáp rồi ậm ờ trả lời: "Vậy công công chết cùng ta."
Dương Hạ bật cười, hỏi: "Ngươi không muốn sống à?"
Quý Nghiêu mở to mắt nhìn mấy ngọn đuốc dưới chân núi, cười đáp: "Muốn chứ, ta muốn sống bên công công đến thiên thu muôn đời."
Dương Hạ: "..."
Quý Nghiêu cười châm biếm: "Lúc còn nhỏ muốn sống lắm, muốn làm mẫu phi vui vẻ, muốn Phụ hoàng tới đón chúng ta ra ngoài, muốn mẫu phi đừng đánh ta, cho ta thêm một cái kẹo."
Y lại thở dài: "Về sau muốn cũng chỉ là muốn."
Quý Nghiêu cọ cọ tóc mai Dương Hạ như con thú nhỏ dính người, cười nói: "Cho tới khi gặp công công..."
Y đột nhiên vươn mình đến, Dương Hạ nhíu mày, dịch lên phía trước.
Quý Nghiêu ôm lấy hắn, vòng tay siết chặt như sinh ra trên cơ thể Dương Hạ, chậm chạp nói: "Ta nghĩ rằng, ta phải sống lâu hơn công công."
Dương Hạ bị lời nói của y thu hút sự chú ý, hỏi: "Tại sao?"
Quý Nghiêu hùng hồn đáp: "Ta mà chết rồi công công thoắt cái sẽ ném ta ra sau đầu."
Dương Hạ cười ôn hòa: "Ra là Điện hạ hiểu cũng rõ đấy."
Quý Nghiêu cười nói: "Biết mình biết ta."
Dương Hạ thản nhiên hỏi: "Điện hạ đã rõ như vậy sao còn cứ dây dưa không dứt."
Quý Nghiêu đáp: "Vì ta thích công công mà."
Dương Hạ: "..."
Dương Hạ xoay lại nhìn Quý Nghiêu thật kỹ, châm chọc nói: "Người ta thì tránh hại tìm lợi, độc có Điện hạ cứ nhất định phải đâm đầu vào bóng tối."
Quý Nghiêu cười hì hì: "Chờ ngày nào đó công công thích ta thì không phải là có hi vọng rồi à, sao lại là đâm đầu vào bóng tối."
Mặt Dương Hạ không biến sắc, hắn quay đi.
Quý Nghiêu đột nhiên hỏi: "Bao năm vậy rồi, có một việc mãi ta vẫn chưa nghĩ ra."
Dương Hạ hỏi: "Cái gì?"
Quý Nghiêu nói: "Năm đó ta chỉ là một đứa trẻ con ở lãnh cung, nhỏ bé không đáng kể, ăn bữa nay lo bữa mai, sao công công lại tốt với ta như vậy?"
Dương Hạ không nói câu nào, Quý Nghiêu cười: "Mới đầu ta nghĩ công công là người nhà họ Tạ, sau lại thấy không đúng."
"Tại sao?"
Dương Hạ lạnh lùng hỏi: "Ngươi cho rằng vì sao?"
Quý Nghiêu nghĩ nghĩ, nghiêm trang nói:"Công công có con mắt tinh tường, liếc mắt cái là vừa ý ta."
Dương Hạ nhìn Quý Nghiêu, mặt không biểu cảm, đáp có lệ: "Chắc vậy."
Đáp án như vậy cũng không ngoài ý muốn.
Quý Nghiêu biết Dương Hạ sẽ không nói thật.
Người này luôn dè chừng, luôn đề phòng người khác.
Hai người ở câu được câu không mà nói chuyện phiếm giữa nơi gió núi hiu hiu, trăng tròn soi tỏ, âm thanh sát phạt thấp thoáng, trong không gian phảng phất mùi máu tanh.
Quý Nghiêu hỏi: "Nếu Bắc phủ vệ đến chậm, chúng thật sự đánh lên núi, công công đoán thử xem Hoàng huynh có từ bỏ ngươi không?"
Dương Hạ liếc nhìn y, thản nhiên nói: "Điện hạ dùng kế nào châm ngòi ly gián thế nào ta cũng ăn không tiêu đâu."
Quý Nghiêu ái chà một tiếng: "Thế công công ăn gì mới tiêu?"
Dương Hạ nói: "Nếu Bắc phủ vệ đến muộn thì ta với Điện hạ cũng như nhau, là đồ bỏ đi thôi, có gì mà Điện hạ vui mừng vậy."
Quý Nghiêu từ chối cho ý kiến, cuối cùng, y hỏi hắn: "Cả đời này công công có đặc biệt muốn cái gì không?"
Dương Hạ nghĩ thầm, đương nhiên là danh lợi, quyền thế, những gì hắn có thể nắm trong tay.
Cũng không hiểu sao Dương Hạ lại nhớ tới đời trước, trước khi hành hình, pháp trường đông nghịt, đều là những người mong hắn chết, mỗi ánh mắt đều lạnh lùng, khinh thường.
Hắn ở nơi cao mười năm nhưng phút cuối cùng chẳng có ai mời hắn một ly rượu chặt đầu(1)
(1)Rượu chặt đầu: Có từ thời Xuân Thu từ nước Sở, ý nghĩa tương đương với bữa ăn nhân đạo cuối cùng của tử tù.
Bạn đang đọc bộ truyện Chẳng Màng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chẳng Màng, truyện Chẳng Màng , đọc truyện Chẳng Màng full , Chẳng Màng full , Chẳng Màng chương mới