Editor: Đờ "Hoàng huynh biếm tâm can bảo bối đi rồi à?" Trong thư phòng, Quý Nghiêu hào hứng hỏi.
Dương hạ chẳng tỏ vẻ gì, dựa vào lưng ghế, đưa tay day ấn đường.
Quý Nghiêu nói: "Hoàng huynh sủng ái nàng lắm mà, thế mà bỏ được, không phải là lấy lùi làm tiến mà bảo vệ nàng đấy chứ?" Y chống tay lên bàn, vươn người hỏi Dương hạ: "Công công nghĩ sao?" Dương hạ nhàn nhạt đáp: "Thất sủng là chuyện thường trong cung." "Hả, thật không?" Quý Nghiêu cười nói: "Công công không quan tâm? Nhưng sao ta nhớ nàng và mấy đào kép đều được công công chọn tiến cung nhỉ, mà ngay cả nàng cũng là do công công đưa đến trước mặt Hoàng huynh?" Dương hạ ngẩng lên nhìn Quý Nghiêu, ánh mắt không gợn sóng, không sợ hãi: "Lời của Điện hạ có ý gì?" Quý Nghiêu mỉm cười đáp: "Công công thấy ta có ý gì?" Dương hạ nhìn chằm chằm Quý Nghiêu.
Hai ánh mắt đấu nhau một lúc lâu, cuối cùng Dương hạ nói: "Chẳng qua là đứa con gái giang hồ, không gây nhiễu loạn được đâu, Điện hạ cứ yên tâm đi." "Hầy..." Quý Nghiêu nói: "Ta đúng là sợ nàng làm loạn, chẳng qua là muốn nhắc công công đừng có vì mềm lòng nhất thời mà khiến mình bị tổn thương." Dương hạ không nói gì.
Trần Uyển Uyển đúng là do hắn đưa vào cung.
Hắn biết Quý Hoàn thích loại phụ nữ gì.
Đời trước, Trần Uyển Uyển vô tình lọt vào mắt Quý Hoàn, đời này, chẳng qua là hắn đưa Trần Uyển Uyển đến trước mặt Quý Hoàn.
Vẫn như đời trước, Quý Hoàn vừa liếc mắt đã vừa ý Trần Uyển Uyển.
Sau khi bị phạt vào phòng giặt đồ, một thời gian sau Dương hạ chỉ chờ xem Quý Hoàn muốn làm gì.
Sau hắn lại phát hiện, chẳng qua Quý Hoàn chỉ tìm cơ hội đưa Trần Uyển Uyển ra khỏi cung.
Người đã bị Dương hạ cản lại, Dương hạ cũng gặp Trần Uyển Uyển.
Canh bốn, trong cung yên tĩnh, sắc trời nhập nhèm, cũng là lúc thủ vệ trong cung đổi ca, cứ ba ngày sẽ có người trong phòng giặt ra khỏi cung.
Quý Hoàn muốn Trần Uyển Uyển chạy thoát.
Cách bức tường cao cao kia là bầu trời lóe sáng mấy chấm nhỏ.
Đèn cung đình nhỏ mà sáng, làm nổi bật vẻ lạnh lẽo áp lực của phòng giặt.
Trần Uyển Uyển quỳ trên mặt đất, Dương hạ xiêm y chỉnh tề đứng trước mặt nàng, bên cạnh có mấy nội thị.
Dương hạ nhẹ nhàng hỏi: "Sao không đi?" Trần Uyển Uyển cười vẻ buồn thảm, vẻ mặt trắng bệch, hỏi lại Dương hạ: "Công công sẽ bỏ qua ta ư?" Dương hạ đáp: "Trần cô nương đừng quên các ngươi không có chỗ nào để đi, sau khi bị đuổi khỏi Yến đô, ta đã cho các cô chỗ dung thân, cho các cô vào cung hưởng hết vinh hoa, sư phụ, sư huynh đệ của cô cũng không phải trôi dạt khắp nơi, chịu cảnh lạnh nhạt." Khi hắn nhắc tới sư phụ, sư huynh đệ, Trần Uyển Uyển run lên một chút, nước mắt cũng tuôn rơi.
Dương hạ ngồi xổm xuống, đưa ngón tay lau nước mắt cho nàng, nói: "Cô vẫn rất nghe lời, ta không muốn làm khó cô." "Ngày ấy, Bệ hạ nói gì vậy?" Trần Uyển Uyển giật mình, hồi lâu sau mới lấy tay ôm mặt, nghẹn ngào nói: "Bệ hạ nói ta ra khỏi cung, ra khỏi Yến đô..." Nàng khóc không thành tiếng: "Sau này, cố gắng sống tốt." Dương hạ thờ ơ, thu tay lại, đứng lên hỏi: "Còn gì nữa?" "Bệ hạ còn nói...!còn nói..." Nàng cúi đầu nhưng giọng nói lại quá nhỏ.
Dương hạ nhíu nhíu mày, đột nhiên bỗng lạnh người, lùi lại theo bản năng, Trần Uyển Uyển đã cầm một thanh đoản kiếm đâm về phía hắn.
Bạn đang đọc bộ truyện Chẳng Màng tại truyen35.shop
"Đốc công, tránh ra!" Một giọng nói trẻ tuổi truyền tới.
Chiếc phi tiêu lóe tia sáng lạnh lao về phía lưỡi kiếm, kích thích đến mức Trần Uyển Uyển lảo đảo.
Chỉ giây lát, Tiêu Bách Niên bước nhanh ra, tay không đấu hai chiêu với Trần Uyển Uyển.
Trần Uyển Uyển nhiều năm lăn lộn ở giang hồ, biết võ, chống lại được Tiêu Bách Niên nhưng chỉ qua hơn mười chiêu đã vào thế yếu.
Dương hạ vẫn còn sợ hãi, lạnh mặt nhìn hai người kia giao thủ, mắng: "Đờ ra đấy làm gì!" Lúc này mấy nội thị bên cạnh cũng vội rút đao tiếp chiêu.
Trần Uyển Uyển không phải đối thủ của Tiêu Bách Niên, lại càng đừng nói đến nội thị, một lát sau đã bị cướp đoản kiếm, ấn xuống đất.
Dương hạ nói: "Bệ hạ sai ngươi giết ta?" "Phì!" Trần Uyển Uyển oán hận mà nhổ nước miếng.
Tính cách nàng nóng nảy, đôi mắt hạnh lúc này chẳng còn yếu đuối mà hừng hực lửa hận chỉ muốn thiêu chết Dương hạ tại chỗ: "A Hoàn tốt với các ngươi như vậy mà các ngươi lại lấy oán trả ơn, âm mưu hại hắn.
Mấy kẻ vong ân phụ nghĩa các ngươi không được chết tử tế!" Dương hạ tức đến bật cười, khóe mắt đuôi mày toát vẻ lạnh lùng đến thấu xương: "Không biết điều." Dương hạ nói: "Thật ra ngươi nên nghe Bệ hạ nói, rời khỏi Yến đô, dù sao...." Hắn cười lạnh, vẻ thâm độc: "Ngay cả bản thân Bệ hạ cũng không bảo vệ được, thì đừng nói đến ngươi." Mắt Trần Uyển Uyển lập tức đỏ lên, oán hận nhìn Dương hạ.
Dương hạ lạnh lùng.
Nhưng Trần Uyển Uyển vẫn còn trẻ, chẳng mấy chốc mà suy sụp khóc thành tiếng, cầu xin Dương hạ: "Công công, ngươi buông tha Bệ hạ được không.
Ta van ngươi, hắn chưa từng hoài nghi ngươi, hắn thật sự cho rằng ngươi là bạn tri kỷ, công công, ta van cầu ngươi." Nàng dập đầu không ngừng.
Sàn đá vừa cứng vừa lạnh, tiếng đầu đập lên vang vọng.
Dương hạ nhìn xuống phía nàng, đột nhiên nhấc chân đè nàng xuống dưới mũi giày.
Trần Uyển Uyển như nhìn thấy có đường sống, nắm lấy áo Dương hạ, nức nở: "Công công, A Hoàn có thể không làm Hoàng đế, các ngươi thả hắn đi, chúng ta sẽ đi thật xa, nơi không ai biết cả, van ngươi..." Dương hạ nói: "Quý nhân, chậm rồi." Khi Dương hạ quay về, Tiêu Bách Niên đi theo hắn.
Dương hạ nói: "Quý Nghiêu cho ngươi đi theo ta?" "Vâng...!Không phải." Tiêu Bách Niên luống cuống: "Điện hạ sai ta bảo vệ công công." Dương hạ thản nhiên đáp: "Đây là trong cung, giám thị phải không?" Tiêu Bách Niên lúng túng không đáp, một lát sau lại nghe Dương hạ nói: "Ngươi theo chiếu ngục, cứu một người của họ Thích?" Sắc mặt Tiêu Bách Niên biến đổi.
Dương hạ cười khẩy: "Ta không truy cứu, ngươi về đi, từ nay về sau đừng đi theo ta." Tiêu Bách Niên hạ giọng: "Tạ ơn đốc công!" Quý Nghiêu cầm điểm tâm trên bàn cắn một miếng, thỏa mãn nói: "Ngọt quá, điểm tâm chỗ này của công công còn ngon hơn đầu bếp trong phủ làm." Dương hạ đột nhiên nói: "Bệ hạ sinh nghi." Quý Nghiêu từ chối cho ý kiến, ăn hết miếng điểm tâm, liếm ngón tay, cười đáp: "Còn tưởng công công nhớ tình bạn cũ, không đành lòng làm gì với Hoàng huynh." Quý Nghiêu nói: "Cả cung đình trong lòng bàn tay công xông, không nhiễu loạn được, nhưng bên ngoài Yến đô, một khi Hoàng huynh ra chiếu mật đòi Cần Vương nhập kinh thì có chuyện đấy." Dương hạ nói: "Bệ hạ không ra chiếu mật." "Công công chắc vậy?" Quý Nghiêu cười, để lộ đôi răng nanh trẻ con, ghé vào trên bàn, biếng nhác nói: "Thế sao Hoàng huynh tìm được người đưa chị dâu nhỏ ra khỏi cung?" "Lại đừng nói trong cung còn Lý Thừa Đức của Ty Lễ Giám, lại cả mấy lão già đức cao vọng trọng, nếu Hoàng huynh liên lạc với bọn họ..." Ánh mắt Dương hạ lạnh lùng, không nói.
Quý Nghiêu thở dài, lầu bầu như con nít: "Hiệu quả của thuốc này lâu quá, đêm dài lắm mộng mà." *** End nhanh chính văn rùi tui đào 1 hố cute để cứu rỗi tâm hồn:((( Hay nhưng hơi nặng nề:(((.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!