Trương Kỳ Mạt tươi cười trở lại, chào hỏi với đám người đang ngồi trên sofa.
Ba người tiện thể cũng ngồi xuống ghế sofa bằng da.
"Kỳ Mạt, cô giới thiệu với cháu mấy người này một chút, đây là Thẩm Hạo cậu hai nhà họ Thẩm, đây là Ngô Sở Vũ con gái cưng của anh cả nhà họ Ngô, người kia là Tần Phi cậu tư nhà họ Tần." Gương mặt Trương Hồng Ngọc tươi cười giới thiệu: "Mọi người đều là người trẻ tuổi, về sau nên giao lưu với nhau nhiều hơn."
Trương Kỳ Mạt mỉm cười gật đầu chào với mấy người con ông cháu cha ở trước mặt.
Những người này đều có xuất thân là con nhà quyền thế. Nhà họ Tần, nhà họ Thẩm, nhà họ Ngô, tất cả đều là gia tộc hạng hai không hề thua kém nhà họ Trương.
Tuy rằng cô xuất thân nhà họ Trương, nhưng chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ của gia đình quyền thế, bố cô từ trước đến giờ cũng chưa từng động đến của cải và lợi ích của nhà họ Trương, chínhcô cũng rất ít khi phải tiếp xúc với các trường hợp như này.
"Nào, mọi người cùng chào mừng Kỳ Mạt đến đây, chúng ta uống cạn hai ly nào. Tần Phi, cậu đi lấy hai chai rượu vang Burgundy lại đây, lúc trước tôi có cất một lố ở chỗ quầy bar, được sản xuất ở điền trang La Romanee-Conti đó, lấy mấy chai có năm ủ lâu nhất ra đây, loại sản xuất năm 1982 ấy." Vương Tử Văn vẫy tay, nói rất khí phách.
"Được rồi."
Dáng người hơi béo của Tần Phi ngồi dậy đi tới chỗ quầy bar cách đó không xa.
"Burgundy? Rượu vang của điền trang La Romanee-Conti? Sản xuất năm 1982?" Trương Kỳ Mạt hơi ngạc nhiên, trên mặt có chút ngại: "Hình như hơi xa xỉ quá rồi, mọi người cứ tùy tiện uống chút gì đó là được."
Tuy rằng cô chưa từng trải nghiệm cuộc sống của một gia đình giàu có, nhưng mà cũng đã từng nghe nói đến loại rượu vang hàng đầu nước Pháp này.
Thương hiệu La Romanee-Conti được gọi là rượu trong mơ, giới hạn sản xuất toàn cầu chỉ vài ngàn chai, số lượng rất hiếm, cho nên có nhiều lúc bỏ tiền ra cũng chưa chắc mua được, là loại rượu chứng minh đẳng cấp thân phận chủ sở hữu, bình thường đều xuất hiện ở trong các ngày hội đấu giá rượu quý, chai sản xuất năm 1982, giá cả cũng đã hơn một trăm mấy hai trăm ngàn rồi.
Hai chai này mà uống hết, thì tổng cộng khoảng năm trăm ngàn rồi.
Sắc mặt Trương Kỳ Mạt rất không thoải mái, từ nhỏ cô đã trải qua một cuộc sống bình thường, bất thình lình được đãi ngộ như vậy, trong lòng đương nhiên có chút không chịu được kiểu chào đón này.
"Kỳ Mạt cũng biết loại rượu này à? Ha ha, bình thường bọn anh cũng không đụng tới loại rượu quý này đâu, cái này là do thiếu gia Vương đặc biệt khui chào mừng em đó." Tần Phi vui vẻ nói.
Gương mặt của mấy tên con ông cháu cha này đều mang một nụ cười kìm nén, xen lẫn đôi chút dè dặt nhưng lại kiêu ngạo, rõ ràng là biểu hiện của Trương Kỳ Mạt đã khiến cho bọn họ cảm thấy tràn đầy cảm giác hơn người.
Vương Tử Văn hắng giọng hai tiếng, gương mặt mang theo nụ cười, rất có phong độ nói: "Long Quốc chúng ta có câu, rượu ngon xứng với người đẹp. Một cô gái xinh đẹp như Kỳ Mạt, nhất định phải uống loại rượu quý trong mơ này thì mới có thể tỏ rõ được lòng thành chào đón của bọn mình chứ."
"Chuyện này…"
Trương Kỳ Mạt nhìn hai chai rượu vang thượng hạng đang phản chiếu ánh sáng ảo mộng, cộng thêm bề ngoài của nó được đúc thành bởi công nghệ đỉnh cao nên càng trở nên lộng lẫy, khiến cho lòng cô có chút không biết phải làm thế nào.
Cô không thích nhận quà bất thình lình của người khác, nhất là cách chào đón khoe khoang như này.
Nên biết rằng người nhà cô mỗi năm cũng chỉ tiêu xài khoảng một trăm mấy ngàn, mà hai chai rượu này thì đã gần mấy trăm ngàn rồi…
"Được rồi, Kỳ Mạt, đây cũng là thành ý của Tử Văn, vì hoan nghênh cháu nên mới khui chai rượu quý mà bản thân đã cất giữ cẩn thận, cháu cũng không nên từ chối." Trương Hồng Ngọc cười nói, liếc Lâm Ẩn một cái, khóe miệng mang theo một tia cười khẩy.
"Đúng vậy Kỳ Mạt, cái này cũng không tính là bao nhiêu, chắc là cậu chưa từng thấy mấy trường hợp như này hả." Ngô Sở Vũ thận trọng cười: "Mọi người đi ra ngoài chơi, đều là muốn vui vẻ, uống rượu hai trăm ngàn thì cũng có là gì đâu."
Ngô Sở Vũ khí chất quyến rũ, gương mặt tinh xảo, mặc một cái đầm ngắn ôm thân màu tím nhạt, dáng người lả lướt duyên dáng.
Toàn thân cô ta từ trên xuống dưới, quần áo, giày cao gót, dây chuyền, nhẫn, túi xách, đồng hồ, tất cả đều là thương hiệu cao cấp, tùy tiện chỉ đại một món cũng là thương hiệu nổi tiếng, ngay cả nước hoa cũng là của Chanel.
Mặc dù Trương Kỳ Mạt xinh đẹp hơn cô ta, nhưng cách ăn diện đã khiến cho cô ta vượt trội hơn bình thường rất nhiều.
"Kỳ Mạt, bây giờ cậu cũng là người có tiếng tăm trong giới trang sức ở thành phố Thanh Vân rồi, con đường tương lai rộng mở, hơn nữa cậu còn là cành vàng lá ngọc của nhà họ Trương. Nhiều lúc đi ra ngoài cũng nên để ý hình tượng thân phận của bản thân, đừng có ăn mặc quá sơ sài, sẽ khiến cho người khác chê cười đó." Ngô Sở Vũ ngắm nghía cái túi Chanel của mình, cười nói.
"Tớ nhớ rõ đã từng gặp cô cả nhà họ Trương một lần, chị họ Trương Tử Ngưng của cậu rất có khí phái, bất luận là ăn diện cái gì cũng đều sang trọng hơn cậu." Ngô Sở Vũ bổ sung nói.
"Sở Vũ nói rất đúng, Kỳ Mạt, phương diện này cháu nên học hỏi ở Sở Vũ nhiều hơn đi, chú ý hình tượng bản thân một chút, đừng chỉ biết vùi đầu nghiên cứu thiết kế đá quý." Trương Hồng Ngọc nghiêm túc nói.
Mặt của Trương Kỳ Mạt đỏ ửng lên, rất không tự nhiên.
Cô đương nhiên cũng biết trình độ ăn diện của những người này rất cao, mà trình độ của bản thân chỉ thuộc loại trung bình tầm thường, phong cách thì nghiêng về đồ công sở, bản thân cũng không có yêu thích bất kỳ loại thương hiệu xa xỉ nào.
Tóm lại, so sánh với những người này, khiến cô có cảm giác mình và họ không phải là cùng một loại người.
"Kỳ Mạt, hình như tớ nghe nói nhà họ Trương đã kén một người chồng cho cậu, bình thường anh ta không lo việc ăn, mặc, ở và đi lại của cậu sao? Cũng không giúp cô mua đồ hiệu, túi xách luôn?" Ngô Sở Vũ giống như tò mò hỏi, ánh mắt lại chứa ý đùa bỡn.
Trương Kỳ Mạt có chút không được tự nhiên, nói: "Tớ và anh ấy trước giờ chưa từng hỏi đến kinh tế của đối phương."
"Hả? Còn có đàn ông kiểu này sao, trời ạ." Ngô Sở Vũ kinh ngạc: "Có người vợ xinh đẹp như vậy mà không biết chi tiền mua đồ ăn diện cho vợ, ngay cả một món đồ sang trọng mà cũng tiếc tiền thì thật là không có lương tâm. Tớ nói nè, loại đàn ông như vậy không đá ra khỏi cửa, còn giữ lại để mừng năm mới à?"
"Phụ nữ là phải biết hưởng thụ cuộc sống." Ngô Sở Vũ cảm giác hơn người nói: "Kỳ Mạt, cậu xem tớ và cậu đều có xuất thân từ gia đình quyền thế hạng hai, nhưng mà tớ thì biết hưởng thụ, không có việc gì làm thì đi du lịch Châu Âu một chuyến, mua mấy món đồ sang trọng, thưởng thức phong cảnh. Qua một khoảng thời gian nữa tớ còn dự tính đi nghỉ phép ở Sydney, Úc để thư giãn tâm trạng, dù sao thì tiền nên để cho đàn ông đi kiếm là được rồi."
"Sở Vũ à, đừng nói nữa, cái này là quyết định sai lầm trước đây của ông cụ nhà họ Trương các bác, vì vậy đã hại khổ Kỳ Mạt. Kén cho Kỳ Mạt một tên vô dụng, không được tích sự gì, nghe nói chỉ ở trong nhà thôi, Kỳ Mạt cũng không cho cậu ta vào phòng, để người đàn ông vô dụng đó ngủ riêng một phòng." Trương Hồng Ngọc chế giễu nói, không chút để ý đến Lâm Ẩn đang ngồi bên cạnh.
"Nói là vợ chồng, thực tế Kỳ Mạt vẫn còn là con gái đó. Tên vô dụng kia chỉ là vật trang trí mà thôi." Trương Hồng Ngọc hăng say nói.
"Hóa ra là như vậy." Ngô Sở Vũ dáng vẻ bừng tỉnh chợt hiểu ra: "Vậy thì Kỳ Mạt đúng thật là rất đáng tiếc, điều kiện xuất thân tốt như vậy, còn có trình độ thiết kế đá quý cao thế kia, mà lại chọn trúng loại đàn ông vô dụng…"
"Bỏ đi, mọi người đừng bàn về người đàn ông vô dụng kia nữa, nghe thôi mà anh đã muốn nổi nóng, có người vợ xinh đẹp như Kỳ Mạt vậy mà còn không biết quý trọng, đúng là cái đồ vô tích sự." Tần Phi cũng làm bộ làm tịch nói.
"Đúng, mọi người cùng nhau uống một ly đi, đừng có bàn đến cái tên vô dụng này nữa, tránh phá hỏng tâm trạng." Vương Tử Văn xua tay tỏ ý, mỉm cười nói.
Tần Phi lập tức đứng dậy, bưng đến một mâm ly đế cao, sau đó dùng dụng cụ chuyên dụng khui chai rượu vang La Romanee-Conti năm 1982 ra.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!