"Gì cơ? Diệp Thiên nợ cậu chủ Phúc những hai mươi tỷ co á?" "Sao anh ấy lại nợ người khác nhiều tiền như vậy được?" "Chẳng nhẽ khoản tiền mà anh ấy dùng để mở cửa hàng là tiền đi mượn cậu chủ Phúc à?"
Những người vây xem không biết chuyện gì đã xảy ra nên ngay lập tức bàn tán một cách rất sôi nổi.
"Anh nợ gã hai mươi tỷ hả?" Tần Liên Tâm vội hỏi.
Nếu chuyện này là thật thì cô vẫn có thể giúp Diệp Thiền trả nợ, chỉ cần anh không bị đám người giàu có của Ngụy Tiến Phúc đánh là được.
Đám người này ỷ vào việc nhà mình có tiền có quyền nên chuyện gì cũng dám làm.
"Không phải đâu." Diệp Thiên phủ nhận rồi nói to với Ngụy Tiến Phúc: "Ông đây nợ mày hai mươi tỷ lúc nào vậy? Con mẹ nó, tốt nhất là mày nói rõ ràng cho ông, nếu không thì đứng trách sao hai mắt mày mù lòa nhé." "Con mẹ nó, mày còn không dám thừa nhận à? Mày bán một chiếc xe điện hỏng nát bét cho tạo rồi đòi hai mươi tỷ.
Nếu mày không nên tiền ra thì ông đây hứa sẽ cho mày chết không chỗ chôn đấy!" Ngụy Tiến Phúc giận dữ nói.
Gã vừa nói xong những lời đó thì tất cả những người có mặt ở đây đều trợn tròn mắt lên nhìn.
Bản một chiếc xe điện với giá hai mươi tỷ, Diệp Thiên đúng là tên lừa đảo mà, hay là do cậu chủ Phúc nhiều tiền quá nên muốn đốt bớt đi? "Mọi người đều nghe rõ rồi nhé, là gã bỏ ra ba trăm năm mươi tỷ để mua xe điện ở chỗ tôi.
Gã ta tình nguyện mua, còn tôi tình nguyện bán, sao có thể nói là tôi nợ gã ta hai mươi tỷ được?" Diệp Thiên giải thích.
"Đúng rồi, đúng rồi." Rất nhiều người đứng xung quanh đều nghĩ đây là một cuộc mua bán bình thường.
Phụt
Lúc này Tần Liên Tâm buồn cười đến mức muốn phun ra ngoài, cô nói: "Diệp Thiên, gã ta bỏ ra hai mươi tỷ để mua xe điện của anh thật á?" "Đúng thế." Diệp Thiên gật đầu rồi nâng cao tông giọng: "Gã này nhắm được chiếc xe điện của tôi nên muốn bỏ ra hai mươi tỷ để mua.
Tôi dùng mọi cách nhưng không thể ngăn cản được, cuối cùng tôi không còn cách nào khác là phải bán cho gã ta.
Xin Tần Liên Tâm giám định giúp anh xem gã ta có phải là siêu ngu không?" "Qua sự giám định của em thì hẳn là gã này bị ngu đến chín mươi chín phẩy chín mươi chín phần trăm rồi." Suýt chút nữa thì Tần Liên Tâm cười đến phun ra ngoài, cô hiểu ý của Diệp Thiên, hắn đang cho cô cơ hội trả miếng Ngụy Tiến Phúc.
"Nói như vậy thì cậu chủ Phúc đây đúng là đại ngu rồi nhỉ" "Cái tên này không phải chỉ ngu thôi đâu, có khi ngang ngửa đứa thiểu năng ấy chứ." "Bỏ ra hai mươi tỷ để mua xe điện, đúng là chỉ có mấy đứa não tàn mới làm vậy được thôi."
Nghe thấy tiếng chế giễu tràn ngập khắp nơi thì Ngụy Tiến Phúc cảm thấy tức giận đến mức muốn nổ tung hai lá phổi.
Ông đây mới chính là người bị hại, vậy mà các người không những không ra mặt bảo vệ người bị hại mà lại còn chế giễu ấy hả! "Ha ha ha!" Tần Lâm Văn không bỏ qua cơ hội này, cậu ta nói bằng giọng giễu cợt: "Ngụy Tiến Phúc, dù ông đây là kẻ vô dụng nhưng ông đây cũng biết hai mươi tỷ có thể mua được mười nghìn cái xe điện cũ.
Độ thông minh của mày còn thua mấy con heo con chó, dùng từ ngu ngốc để miêu tả mày là còn đề cao mày quá đấy" "Con mẹ nó mày...!Ngay cả lý do để phản bác mà Ngụy Tiến Phúc cũng không có.
Bây giờ gã mới hiểu được lý do mà ba gã không đồng ý cho gã đi đòi lại ba trăm năm mươi tỷ này rồi.
"Đấy là do chiếc xe điện của mày có thể đạt được tốc độ ba trăm kilomet trên giờ nên cậu chủ Phúc mới bỏ ra ba trăm năm mươi tỷ để mua nó.
Nhưng mày bán hàng mà lại không hướng dẫn sử dụng nên bây giờ cậu chủ Phúc của bọn tao mới muốn đòi trả lại hàng." Đột nhiên Chim Trĩ đứng dậy rồi nói.
"Đúng thế!" Ngụy Tiến Phúc bày ra vẻ tán thành.
Diệp Thiên chấp hai tay lại rồi nói bằng vẻ bất đắc dĩ: "Mấy đứa ngu thì năm nào tôi cũng gặp nhưng không biết hôm nay là ngày đặc biệt gì mà lại gặp nhiều đứa ngu đến thế.
Vừa nãy có một đứa, bây giờ lại thêm một đứa ngu ở đầu chạy ra.
Anh xin hỏi Tần Liên Tâm một câu, kiến thức của em sâu rộng như vậy, thế em đã thấy có cái xe điện nào mà có tốc độ đạt đến ba trăm kilomet trên giờ chưa?" "Tốc độ tối đa của một chiếc điện cũng chỉ rơi vào tầm ba mươi đến bốn mươi kilomet trên giờ thôi.
Có lục tung cả thế giới này thì cũng không tìm được chiếc xe điện nào mà đạt được tốc độ ba trăm kilomet trên giờ đầu.
À, em không tính loại xe mà người ngoài hành tinh chế tạo đầu nhé." Tần Liên Tâm cố nhịn cười rồi nói.
Ngụy Tiến Phúc và Chim Trĩ tiếp tục hứng lấy cơn mưa chỉ trích và chế giễu của những người xung quanh.
"Con mẹ nó, im hết mồm đi cho ông!" Ngụy Tiến Phúc không thể nhịn được nữa, gã hét về phía Diệp Thiên bằng giọng điệu giận dữ: "Tao cảnh cáo mày một lần cuối cùng, mày có nên hai mươi mươi tỷ ra đây không?" "Trả lại xe điện cho tạo, không hỏng hóc, không xước ở chỗ nào cả.
Chỉ cần mày trả xe thì tao sẽ trả tiền, ai bảo mày ngu như vậy làm gì? Nhưng chỉ cần xe điện của tao hỏng hóc ở chỗ nào thì tốt nhất là mày cút càng xa càng tốt." Diệp Thiên biết tính cách của Ngụy Tiến Phúc, chắc chắn gã ta đã thượng cẳng chân hạ cẳng tay với cái xe rồi, làm gì có chuyện chiếc xe không có một chút hư hỏng nào chứ.
Nhưng đúng là cái xe kia đã bị ba của Ngụy Tiến Phúc đạp đến mức méo mó cả nửa chiếc xe hết rồi.
"Nói như vậy là mày nhất quyết không nên tiền ra đúng không? Được lắm! Vậy thì ông đây sẽ đánh gãy mấy cái xương chó của mày, tiện thể phá nát cái hiệu thuốc của mày luôn!" Ngụy Tiến Phúc vung tay lên rồi đi về phía trước.
Ngay lập tức có bốn tên vệ sĩ đi theo gã ta.
Mười mấy gã con nhà giàu, người nhà của Lưu Thiếu Khải và Trương Thụy Bắc cũng theo sát ngay phía sau.
Người vây xem náo nhiệt đều tránh sang hai bên, chỉ sợ tai vạ ập xuống đầu mình.
"Ngụy Tiến Phúc, tôi khuyên anh một câu là tốt nhất anh đừng làm loạn!" Tần Liên Tâm vội vàng đứng chắn ở trước mặt Diệp Thiên, bày ra bộ dạng có thể sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Từ nhỏ cô đã luyện tập võ thuật với ông nội nên cho dù toàn bộ những gã con nhà giàu ở đây liên thủ cũng không đánh lại được cô.
Ngụy Tiến Phúc cười gần một tiếng rồi đi về phía trước, vừa đi gã vừa nói: "Tôi cũng khuyên cô một câu rằng cô chớ nên xen vào chuyện của người khác.
Bốn vệ sĩ của tôi đều đã luyện tập quyền anh rồi.
Nếu cô nhúng mũi vào chuyện của tôi rồi không may vệ sĩ của tôi lại đánh nhầm vào cô, đến lúc đó dù cho ông nội cô có ra mặt giúp cô thì tôi cũng cóc thèm để ý đâu."
Ngay lập tức, ánh mắt của Tần Liên Tâm quét về phía bốn tay vệ sĩ kia.
Nhịp chân của họ rất vững vàng, có thể dễ dàng nhận ra rằng trình độ võ nghệ của họ rất cao, chí ít thì cô không thể đánh bại được.
"Chị, chị mau lui sang một bên đi." Tần Lâm Văn khiếp sợ, vội vàng kéo Tần Liên Tâm sang một bên.
Bạn đang đọc bộ truyện Chàng Rể Trùng Sinh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chàng Rể Trùng Sinh, truyện Chàng Rể Trùng Sinh , đọc truyện Chàng Rể Trùng Sinh full , Chàng Rể Trùng Sinh full , Chàng Rể Trùng Sinh chương mới