Thẩm Nghi Hành lúc hai tuổi, ba mẹ sinh thêm cho anh một đứa em gái.
"Nghi Hành, mau đến xem em con, thật giống con khi còn bé."
Thẩm Nghi Hành lần đầu tiên ở bệnh viện thấy đứa bé nho nhỏ, tiếng khóc chấn thiên, thật ồn ào. Anh không có cảm thấy cô em gái này có gì tốt.
Mẹ Thẩm mặt mũi tràn đầy vui vẻ, "Tên của em gọi Đình Đình, Thẩm Nghi Đình, êm tai không?"
Thẩm Nghi Hành nhìn nụ cười trên mặt mẹ, trong lòng của anh nói không rõ tư vị gì.
Vậy sau này, sinh hoạt của mẹ luôn vây quanh đứa bé.
Đứa bé mỗi ngày đói bụng liền khóc, no thì liền ngủ, cái gì cũng đều không hiểu.
"Nghi Hành, kể chuyện cho Đình Đình đi." Mẹ Thẩm biết con trai tính cách lãnh đạm, một mực cố gắng bồi dưỡng tình cảm cho hai anh em.
Thẩm Nghi Hành đi chọn lấy vài cuốn sách, ngồi ngay ngắn ở nôi em bé, anh lật rồi lại lật sách, lại khép lại.
Mẹ Thẩm hỏi: "Thế nào?"
Thẩm Nghi Hành: "Dù sao em nghe không hiểu, đợi em lớn lên con lại kể vậy."
Mẹ Thẩm: "..."
Thẩm Nghi Hành từ nhỏ đã thông minh, thích đọc sách, năng lực phân tích siêu cường. Ba mẹ cũng rất sớm đã phát hiện điểm ấy. Lúc đứa trẻ khác thích chơi oto, anh lại thích một mình đọc «mười vạn câu hỏi vì sao».
Từ hồi nhà trẻ anh đã có thể nhớ kĩ thơ Đường Tống. Tiểu học lớp ba anh đã biết nội dung cơ bản của toán học.
Trường học tốt nhất của Tấn Thành đến tìm ba Thẩm, ý là, muốn nhận Thẩm Nghi Hành.
Ba Thẩm sau này trở về cùng vợ thương lượng.
Mẹ Thẩm ngậm lấy ý cười, "Tại sao phải nhảy lớp? Nghi Hành lớn hơn Đình Đình hai lớp, vừa vặn rồi. Về sau Đình Đình đi học đều có anh trai chiếu cố."
Ba Thẩm lắc đầu, "Nghi Hành tính tình lạnh, nó đối với người nào đều như thế."
Mẹ Thẩm: "Chờ nó lại lớn là được, Đình Đình đáng yêu như thế."
Thẩm Nghi Đình không có sự thông minh của Thẩm Nghi Hành, nhưng tính cách hoạt bát, cộng thêm ngày thường được mẹ Thẩm làm stylish cho nên mỗi ngày cô bé ra ngoài đều trở thành tâm điểm.
Cô luôn yêu thích đi theo sau Thẩm Nghi Hành, "Anh —— anh ——" gọi, thanh âm vừa mềm lại ngọt, nhưng vẫn không đả động được anh của mình.
Thẩm Nghi Hành thích yên tĩnh, phần lớn thời gian không phản ứng với cô.
Thẩm Nghi Đình sẽ khóc, sẽ còn nói anh, "Anh xấu —— chán ghét! Em muốn nói cho mẹ!"
Thẩm Nghi Hành chỉ là cầm một tờ giấy cho cô, "Chính mình đem nước mắt lau đi."
Năm tuổi, Thẩm Nghi Đình đã biết anh không thích cô. Cô cùng mẹ xui.
Mẹ Thẩm đau đầu, "Anh thích con, trước đó tính của anh tương đối —— thẹn thùng."
Thẩm Nghi Đình nháy mắt, "Thật sao?"
"Đương nhiên!" Mẹ Thẩm làm công tác tư tưởng cho con gái.
Thẩm Nghi Hành đang làm đề toán, thấy mẹ tiến đến, biểu cảm tự nhiên.
Mẹ Thẩm đi qua, "Bài tập chưa làm xong sao?"
"Làm xong rồi. Chỉ là đột nhiên lật đến một bài, cảm thấy thú vị."
Mẹ Thẩm nhìn thoáng qua, thật sự là đau đầu, nơi nào có thú vị.
Quả thực là thiên thư.
"Mẹ, mẹ có chuyện gì?"
Mẹ Thẩm dời ánh mắt đến trên người con trai, "Nghi Hành, Đình Đình hôm nay khóc?"
Thẩm Nghi Hành vặn mi, "Mẹ, con không thích chơi cùng trẻ con."
"Thế nhưng Đình Đình là em của con mà?" Mẹ Thẩm sờ lấy đầu của anh.
Thẩm Nghi Hành nhún nhún vai, "Giống nhau cả thôi."
Mẹ Thẩm thở dài một hơi, "Đều cùng một mẹ sinh ra, tại sao tính cách của các con lại khác nhau vậy chứ."
Thẩm Nghi Hành cũng không hiểu, chính mình làm sao có một đứa em gái đần như vậy.
"Ngày mai mẹ đưa các con đi khu vui chơi."
"Con không muốn đi —— "
"Chỉ lần này, có được hay không? Đình Đình muốn đi rất lâu, từ trước đến nay nói với mẹ rồi."
Thẩm Nghi Hành một mặt ghét bỏ, "Được, chỉ một lần thôi."
Mẹ Thẩm nhìn bộ dáng của anh, vừa bực mình vừa buồn cười.
Cuối tuần, Thẩm Nghi Đình liền chạy tới phòng của Thẩm Nghi Hành, "Anh, hôm nay chúng ta đi ngồi đu quay ngựa, tàu hoả nhỏ —— "
"Không muốn!" Anh một tiếng cự tuyệt.
"Vậy anh muốn chơi cái gì?" Thẩm Nghi Đình hỏi.
Thẩm Nghi Hành im lặng chỉ chốc lát, thản nhiên nói: "Anh nhìn em chơi."
Thẩm Nghi Đình phồng miệng, "Anh thật là kỳ quái. Rõ ràng anh cũng là trẻ con, tại sao lại không thích chơi mấy cái này?"
Thẩm Nghi Hành nhìn cô một chút, "Anh phải thay quần áo, em đi tìm mẹ đi."
Thẩm Nghi Đình quay người, mang theo một cái váy xinh đẹp. Cô xinh đẹp đáng yêu, người người đều thích cô, vì cái gì anh liền không thích cô chứ?
Đây là lần đầu tiên mẹ Thẩm mang hai đứa con đến khu vui chơi, bình thường con trai không cho bà mặt mũi, đây là cơ hội hiếm có. Khóe miệng bà cười không ngừng.
Thẩm Nghi Đình một đường lôi kéo tay Thẩm Nghi Hành, cô một hồi muốn ăn kem, một hồi lại muốn mua bóng bay, một hồi lại muốn mua gấu bông.
Mẹ Thẩm chiều con gái, đều mua.
Thẩm Nghi Hành đành phải giúp cô cầm một vài thứ.
Thẩm Nghi Đình cười, "Anh, cám ơn anh. Cho anh ăn một miếng kem."
Thẩm Nghi Hành vội vàng né tránh.
Thẩm Nghi Đình ủy khuất mà nhìn mẹ.
Mẹ Thẩm: "Anh không thích ăn ngọt."
Thẩm Nghi Hành nói: "Mẹ, lúc nào về?"
Mẹ Thẩm khó xử, tuy buổi sáng mới chơi vài trò thôi nhưng bà cũng nhìn ra được sự mất kiên nhẫn của con trai mình. Xem ra sau này vẫn là không nên miễn cưỡng nó. "Đình Đình, lần sau lại đến được không?"
Thẩm Nghi Đình lắc đầu liên tục, "Không muốn không muốn!"
Thẩm Nghi Hành sợ con bé khóc, vặn mi nhìn cô. "Con đến nhà hàng chờ mẹ, cho em chơi xong thì đến đó tìm con nhé."
Nhưng anh chỉ mới là một đứa trẻ học lớp hai, mẹ cũng không nỡ để anh ở đây.
Cuối cùng, mẹ Thẩm lựa chọn về nhà, dỗ dành Thẩm Nghi Đình bằng cách mua cho cô váy mới, Thẩm Nghi Đình mới đồng ý.
Vậy sau này, Thẩm Nghi Hành cũng không tiếp tục đi với em gái.
Hôm Thẩm Nghi Đình bị bắt cóc, ba mẹ Thẩm vừa vặn đi ra ngoài làm việc. Thẩm Nghi Hành cùng bạn học ở gần đó làm hoạt động công ích.
Thẩm Nghi Đình một mực muốn cùng anh đi, "Anh, em muốn đi xem."
Thẩm Nghi Hành kiên quyết không đồng ý. "Ba mẹ một hồi liền trở về."
"Anh —— "
Thẩm Nghi Hành không nói hai lời, đeo balo lên đi.
Thẩm Nghi Đình không có nghe lời, cô ngoan cường muốn đi ra ngoài, thế là bất tri bất giác đi theo Thẩm Nghi Hành ra cửa.
Khi đó nhà họ còn ở tiểu khu trong trung tâm thành phố, đi ra ngoài thì toàn là người.
Chờ Thẩm Nghi Hành cùng bạn học làm xong hoạt động trở về, mẹ hỏi anh: "Đình Đình đâu?"
Thẩm Nghi Hành nói: "Chắc đang ở phòng chơi đi."
Mẹ Thẩm biến sắc, "Không phải đi theo con đi ra ngoài sao?"
Thẩm Nghi Hành ngẩng đầu, cặp con ngươi trầm tĩnh đột nhiên ảm đạm không ánh sáng. "Con không có mang em ra ngoài."
Mẹ Thẩm một nháy mắt mất khí lực, bà cắn răng ráng chống đỡ, cuống quít đi tìm điện thoại.
Bọn họ tìm một vòng quanh tiểu khu đều không có tìm được Thẩm Nghi Đình. Ông Thẩm đi xem camera, cuối cùng chỉ thấy con gái ở cổng lớn.
Mẹ Thẩm một nháy mắt liền nóng mặt, "Nghi Hành, Đình Đình là em gái của con đấy."
Ba Thẩm đem bà kéo vào phòng, "Tôi đã nhờ người đi tìm."
"Có thể tìm được sao? Tôi thật rất sợ! Đình Đình mới năm tuổi thôi!"
"Em bình tĩnh một chút. Em như này thì Nghi Hành làm sao bây giờ?" Ba Thẩm cắn răng, nếu như đã mất thì con gái ông không thể mất luôn đứa con trai của mình.
"Ngủ trước một lát đi đã. Đình Đình không có việc gì."
An ủi vợ xong, ông ra phòng khách, không thấy con trai. Ông liềm đi tìm.
Thẩm Nghi Hành một mình ở trong phòng, yên tĩnh mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ba Thẩm sờ sờ đầu của anh, "Đây là ngoài ý muốn. Hiện tại ba đã nhờ người đi tìm Đình Đình."
Thẩm Nghi Hành nhăn nhăn mi, hồi lâu, anh mới mở miệng, "Ba, Đình Đình nếu như xảy ra chuyện —— "
Ba Thẩm ngắt lời anh, lời nói kiên định, "Nghi Hành, chúng ta phải nghĩ lạc quan lên. Bằng mọi giá phải tìm thấy em gái của con."
Thẩm Nghi Hành gật gật đầu, "Ba, con đã biết. Về sau Đình Đình trở về, con sẽ sửa, con sẽ làm một người anh tốt."
Ba Thẩm nhẹ nhàng hô một hơi, "Con đã làm rất khá."
Thẩm Nghi Đình mất tích ngày thứ năm, rốt cuộc thì cũng đã có tin tức.
Nhận được tin tức xong, người nhà Thẩm vội vã chạy đến thôn Đông Lăng.
Khi đó từ Tấn thành đến Đông Lăng thôn còn không phải dễ đi, đường ở nông thôn vẫn còn là đường đất, lúc đó trời còn mưa nên không thể nào đặt chân được.
"Đình Đình ở chỗ này sao?" Mẹ Thẩm phát run. Bà khó có thể tưởng tượng được, Tấn Thành còn có chỗ nghèo như vậy.
Ba Thẩm gật gật đầu, "Em yên tâm đi, Đình Đình được cứu, nhà đó cũng có một đứa con gái trạc tuổi. Họ rất tốt."
"Đình Đình đây là tốt số." Mẹ Thẩm khẽ thở dài một cái, "Chúng ta phải đối đãi thật tốt với họ."
"Đúng thế. Anh cũng nghĩ như vậy."
Xe không có cách nào vào trong thôn, vậy nên mọi người phải đi bộ.
Giày của bọn họ đều đã bị bùn đất 30 đấy, nhưng mà họ không hề quan tâm.
Thẩm Nghi Hành cũng vậy, anh chỉ muốn nhanh nhanh gặp em gái.
Thẳng cho đến khi bọn họ gặp được một ngôi nhà bé bé.
Mọi người chỉ vào đó và nói, "Đến rồi."
Ba mẹ Thẩm nắm tay nhau, khẩn trưởng không thôi.
"Mẹ Lâm Vu, có người đến —— "
Cửa sân chậm rãi đẩy ra.
Thẩm Nghi Hành nhìn thấy một cô bé gầy yếu đứng ở cửa."Xin chào chú cảnh sát."
"Chào con. Người nhà của con đâu?"
Tiểu Lâm Vu cắt tóc ngắn ngang vai, mặc quần áo phổ thông trên người, chân đi một đôi giày vải. Bất quá mặt mày linh động. "Mẹ đi mẹ đào rau dại, bà đi lên thị trấn một lát nữa mới về." Cô ngẩng đầu đánh giá người Thẩm, "Mọi người là ba mẹ của Đình Đình? Mọi người tới đón cậu ấy về nhà sao?"
"Chân của cậu ấy bị thương, đang ở trong phòng." Lâm Vu rõ ràng nói."Để con dẫn mọi người vào."
"Cám ơn!" Mẹ Thẩm che miệng.
Thẩm Nghi Đình ngồi ở trên giường, đầu gối quấn một lớp vải thật dày. Cô ngơ ngơ ngác ngác ở nơi đó, ánh mắt vô hồn.
Mẹ Thẩm vừa nhìn thấy liền rơi nước mắt. Nhà chỉ có bốn bức tường, cái gì cũng không có.
"Đình Đình ——" mẹ nhẹ giọng kêu một tiếng.
Thẩm Nghi Đình chậm rãi quay đầu, im lặng nửa ngày, nói to một tiếng, "Mẹ ——" rốt cục nhìn thấy ba mẹ, dô nghẹn ngào khóc rống.
"Tại sao bây giờ mới đi đón con! Con thật sự rất sợ..."
"Không sao con đừng sợ. Về sau ba mẹ sẽ không để con đi đâu nữa."
...
Thẩm Nghi Hành đứng ở cửa, anh không có đi vào. Đây là lần đầu tiên anh đến đồi núi, toàn những ngôi nhà kỳ lạ. Không có nhà cao tầng, không có tường giấy xinh đẹp. Ở trên tường trát xi măng, ở dưới đất là đá..
Lâm Vu nghiêng đầu, hiếu kỳ nói: "Anh là anh của Đình Đình sao?"
Thẩm Nghi Hành hỏi: "Con bé kể với em về anh à?"
Lâm Vu gật đầu, "Cậu ấy nói anh của mình rất thông minh. Anh biết rất nhiều chữ, có thể làm những bài toán khó."
Thẩm Nghi Hành mỉm cười, "Anh là anh của cậu ấy, anh tên là Thẩm Nghi Hành, em tên là gì?"
"Em tên là Lâm Vu."
"lin wu?"
Lâm Vu mở ra lòng bàn tay, không kiêu ngạo không tự ti, "Viết thế này." Cô nghiêm túc viết.
"Anh đã biết." Thẩm Nghi Hành nhìn qua cô, "Cám ơn em nhé."
Lâm Vu không hiểu, cảm ơn cô làm cái gì.
Chỉ chốc lát sau, mẹ Lâm cùng bà đều trở về.
Ba mẹ Thẩm cảm ơn một phen, lại cùng mẹ Lâm bắt chuyện trong chốc lát. Thẩm Nghi Đình cảm xúc bất ổn, một mực nháo muốn rời khỏi.
Mẹ Lâm nhìn cô bé "Mọi người mau trở về đi thôi. Cô bé những ngày này chịu không ít khổ, đầu gối tạm thời không được đụng nước, vết thương tương đối lớn, có thể sẽ thành sẹo."
Ba Thẩm cúi đầu cảm ơn thật sâu, sự cảm kích lộ rõ trên mặt. "Lần này thật cám ơn cô, Đình Đình nếu không phải gặp được mọi người, sợ là chịu lấy càng nhiều khổ."
"Không có gì, tôi cũng không có làm cái gì."
"Nếu như về sau mọi người cần gì hỗ trợ, nhất định không được khách khí với chúng tôi." Ba Thẩm trịnh trọng nói.
Mẹ Thẩm ôm con gái, "Chị, thật cám ơn chị. Những lời khác tôi cũng không nói. Về sau hai nhà chúng ta coi như người thân đi, mấy đứa bé cũng có bạn."
"Cái này không thể." Mẹ Lâm nhíu mày.
Mẹ Thẩm kiên trì, "Đình Đình con phải cám ơn dì Lâm như nào?"
Đình Đình ôm thật chặt bà, không nhúc nhích.
Mẹ Lâm nói: "Con bé bị dọa, nhanh về nhà đi."
Mẹ Thẩm áy náy nhìn bà, "Chờ Đình Đình khá hơn chút, tôi lại mang con bé đến cám ơn chị." Nói xong bà lại nhìn về phía Lâm Vu, "Về sau chú dì tới chơi được không?"
Lâm Vu nhìn mẹ một chút, mẹ Lâm gật gật đầu, cô mới đáp ứng một tiếng.
Mẹ Thẩm trìu mến sờ mặt cô, "Đứa trẻ ngoan."
Người Thẩm gia nguyên bản mang theo một tấm thẻ, bên trong có mười vạn. Bất quá cùng mẹ Lâm tiếp xúc xong, bọn họ cũng nhìn ra, người nhà này sẽ không lấy tiền, bọn họ cũng không có nhắc lại chuyện đưa tiền.
Thẩm Nghi Đình bị bắt cóc xong, bởi vì khóc rống, còn bị đánh qua. Mẹ Thẩm giúp cô tắm mới phát hiện trên người có mấy vết thương.
Mẹ Thẩm nghẹn ngào, hỏi: "Đau không?" Vết thương trên đầu gối con gái là trong lúc chạy trốn nên bị thương.
Thẩm Nghi Đình lắc đầu, "Hiện tại không đau. Dì Lâm giúp con bôi thuốc, ngay từ đầu có đau một chút, về sau lại có chút ngứa." Cô an tâm ngủ ở trong bồn tắm, chơi bọt biển.
Mẹ Thẩm nước mắt không ngừng, giúp cô tắm xong, ôm trở về phòng. Mẹ Thẩm cũng không khống chế tâm tình của mình được nữa, "Mẹ, đi ra ngoài một chút. Đình Đình chơi một lát."
Thẩm Nghi Hành một mực đứng ở cửa, nhìn thấy mẹ khóc. Mẹ Thẩm lau lau nước mắt.
Thẩm Nghi Hành: "Mẹ, con đi thăm Đình Đình một chút."
Mẹ Thẩm gật gật đầu, "Nghi Hành, ngày đó là mẹ không đúng."
Thẩm Nghi Hành: "Con cũng có lỗi, con là anh, hẳn là phải chăm sóc tốt cho em gái. Con đi chăm Đình Đình."
Thẩm Nghi Đình ngồi ở trên giường lớn, trong ngực ôm gấu bông, nhìn thấy anh, khẽ gọi một tiếng, "Anh —— "
Thẩm Nghi Hành ngồi ở mép giường, ánh mắt rơi vào cánh tay của cô, phát tím cả tay. "Đình Đình, về sau đừng lại chạy loạn."
Thẩm Nghi Đình trầm mặc, "Anh, em sai rồi, em không nên chạy loạn."
Thẩm Nghi Hành vành mắt ửng đỏ, "Là anh không coi trọng em, về sau anh có hoạt động, sẽ dẫn em đi tham gia."
Thẩm Nghi Đình kích động: "Thật sao?"
Thẩm Nghi Hành yên lặng gật gật đầu, "Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy."
Từ lúc này về sau, Thẩm Nghi Hành tính tình thay đổi rất nhiều, anh không còn thanh lãnh, ngược lại ấm áp hơn. Với người nhà, đối với bạn học thân thiết rất nhiều, đối với Thẩm Nghi Đình nhiều sâu.
Người trưởng thành cũng phải trải qua một chút chuyện.
Có lẽ, Thẩm Nghi Đình lần này là ngoài ý muốn, liền thay đổi thành Thẩm Nghi Hành hiện tại. Cũng chính vì lần này, nên Lâm Vu mới xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ.
Nhà Thẩm muốn trợ giúp nhà Lâm, biết mẹ Lâm sẽ không nhận, liền nghĩ trăm phương ngàn kế cho Lâm Vu mua sách. Nghỉ hè đem Lâm Vu vào Tấn Thành, để cho con bé ở nhà Thẩm. Lâm Vu cùng Thẩm Nghi Đình cảm tình cũng không phải là quá mức thân cận, nhưng mà, cô cùng Thẩm Nghi Hành chung đụng rất tốt.
Thẩm Nghi Hành hiện tại đối với hai em gái này rất có kiên nhẫn, nhất là Lâm Vu tới, anh đều sẽ chăm sóc.
Lâm Vu thích đọc sách, anh liền đem sách của mình đều đưa cho cô. Cô chỗ nào không hiểu, chỉ cần một ánh mắt, Thẩm Nghi Hành đều sẽ phát hiện, không cần cô hỏi, anh bắt đầu giảng giải.
Thẩm Nghi Hành không hiểu rõ tình cảm của chính mình đối với Lâm Vu. Anh thích Lâm Vu, luôn cảm thấy, Lâm Vu càng giống em của anh, thông minh hiểu chuyện, tính tình của bọn họ đều tương tự.
Mẹ Thẩm trong âm thầm còn nói qua, về sau, để Lâm Vu làm vợ của Thẩm Nghi Hành thì tốt bao nhiêu.
Lời này, Thẩm Nghi Hành nghe qua. Đương nhiên, anh mới mười sáu tuổi, ngoại trừ có chút xấu hổ, cũng không ghét. Chỉ là, anh không nghĩ qua, anh cùng Lâm Vu ở giữa, đột nhiên có một Tần Hành xuất hiện. =)))
Thậm chí ngay từ đầu, anh hoàn toàn không có đem Tần Hành để ở trong lòng.
Lâm Vu bởi vì gia cảnh, sau khi lớn lên, cũng không hoạt bát như ngày bé. Có lẽ Thẩm Nghi Hành biết, đó là vì Lâm Vu có thể kiềm chế chính mình, cùng cô quen xong, liền sẽ phát hiện kỳ thật cô là một nữ sinh rất đáng yêu ấm áp.
Mà Tần Hành tính tình cao ngạo, đối với con gái cho tới bây giờ cũng không đủ ôn nhu. Từ trước đến nay chỉ có nữ sinh truy đuổi cước bộ của anh, Đình Đình cũng là một thành viên trong đó. Cho nên, anh chưa từng có nghĩ tới, Tần Hành sẽ thích Lâm Vu.
Lần đầu tiên biết tâm tư của Tần Hành, đại khái là lúc Lâm Vu nghỉ hè lớp 10, bọn họ cùng mấy bạn học đi Đông Lăng, Tần Hành cũng ở trong đó. Khi đó, anh giật mình hiểu ra cái gì.
Làm người đứng ngoài xem, anh nhìn thấy hai người này có thể sẽ có gì đó.
Lâm Vu trong lòng không có tình yêu, căn bản không phát hiện được tình cảm của Tần Hành. Hoặc là, bởi vì nội tâm của cô có sự tự ti, cô chưa hề nghĩ tới Tần Hành sẽ thích mình.
Mà Tần Hành thì sao? Đại khái là anh trưởng thành, thành thục, anh bất động thanh sắc, lấy thân phận bạn học ở bên người Lâm Vu. Nghe nói, bọn họ cùng và người bạn có quan hệ cũng rất tốt.
Một chiêu này, Thẩm Nghi Hành đều không thể cùng anh đối kháng.
Ai nói Tần Hành EQ thấp? Đó là bởi vì trước lúc này, anh không có gặp được nữ sinh để anh biến thành EQ cao mà thôi.
( góc pr cá nhân: mọi người fl insta của mình nha hjhj @_totame)
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!