Không như lần trước Phùng Trạm tới đưa, lần này Cố
Hoài Ninh tự mình lái xe ra sân bay. Anh dừng xe vào vị trí ở bãi đỗ xe, cách
hàng hiên sân bay một đoạn, rút chìa khoá xe đưa cho Lương Hoà.
"Một mình lái xe về phải chú ý an
toàn nhé!"
Lương Hoà im lặng cầm lấy chìa khoá, Cố Hoài Ninh cười
nhẹ, quay đầu ra phía ghế sau lấy vali hành lý.
Anh kéo vali định đi, thấy Lương Hoà dựa vào xe đứng ở
một bên ánh mắt chăm chăm nhìn anh, nửa muốn nói nửa lại chần chừ. Dáng vẻ của
cô làm cho anh nhớ lại Triệu Kiền Hoà từng nói một câu. Lúc đó Triệu Kiền Hoà
khoác tay lên vai anh, ánh mắt mê man mông lung, giọng nói đầy vẻ tang thương.
"Cố Tam, một quân nhân tâm tình khó
chịu nhất là lúc nào, biết không?"
Lúc đó anh không nghĩ ra, cũng lười suy nghĩ, nên
không trả lời.
Triệu Kiền Hoà chậc miệng một tiếng, "Biết
ngay là cậu không biết mà. Cậu từ thành phố C đến đây, lần nào mà không phải
Phùng Trạm đưa đến sân bay. Cậu làm sao mà biết được, một quân nhân trước khi
đi phải từ giã gia đình, từ biệt cha mẹ, con cái, chậc, nhất là lúc chào tạm
biệt vợ, tình cảm lưu luyến không rời. Người vợ đôi mắt long lanh ướt nhìn
mình, cõi lòng tê tê dại dại, làm cho cậu không nỡ bước chân đi. Loại tình cảm
này, cho dù Phùng Trạm nhìn cậu từ trời sáng tới khi trời tối thui cậu cũng
không thể cảm nhận được."
Triệu Kiền Hoà nói xong liền bị một tập công văn cuộn
tròn đập lên đầu, Triệu Kiền Hoà đau kêu ôi một tiếng, nhấc đầu lên nhìn, kẻ
đầu sỏ không hề áy náy không hề cảm giác, buông một câu: “Trong
vòng một giờ đem các công văn này phát xuống các doanh trại đi!"
Triệu Kiền Hoà ảo não lắc đầu, quả thật là một người
tâm tư lạnh lùng cứng rắn không cải tạo được.
-------------------------
Anh phục hồi tinh thần dứt ra khỏi chuỗi suy nghĩ, nhẹ
cười xoa mái tóc mềm trên đầu cô, nói: “Một mình anh đi vào được
rồi, em không cần đi theo."
Không cần đi theo. Lại là mấy câu này. Cô tức giận,
vươn tay giật lấy vali của anh kéo đi thẳng vào trong. Cố Hoài Ninh bị hành
động của cô làm cho kinh ngạc, đứng lại giây lát sau bước hai ba bước đuổi kịp
cô, tay nắm chặt lấy vali không cho cô bước tiếp.
"Không náo loạn nữa, về nhanh
đi."
Vừa mới được đối xử dịu dàng tình cảm một chút bây giờ
nghe được câu đầy vẻ mệnh lệnh như vậy, Lương Hoà thấy cay cay sống mũi, cô cúi
đầu, giọng đầy vẻ ủ rũ:
"Hoài Ninh, lần trước em nói câu kia,
anh đã quên rồi phải không?"
"Nói câu gì?" Anh
nhìn đôi mắt long lanh ướt của cô bật thốt ra, nháy mắt sau liền nhớ lại cảnh
tượng lúc đó, mỉm cười: “Nếu anh nói anh chưa nghe thấy gì hết, em
có thổ lộ lại một lần nữa không?"
Người này! Cô ngẩng đầu căm giận trừng trừng nhìn anh,
rõ ràng anh vẫn còn nhớ mà lại chế nhạo trêu chọc cô. Lúc này cô vụt quên hết
cảm xúc thương tâm, chỉ còn thấy tức giận.
Thấy cô không còn buồn bã nữa, Cố Hoài Ninh lại kéo đi
vali hành lý trong tay cô. Hôm nay gió thật lớn, thổi tóc cô bay tán loạn, anh
đưa tay vuốt thẳng mái tóc rối cho cô,:“Chuyện
gì anh cũng nhớ kĩ hết, đi về đi thôi." Nói
xong nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, giọng nói ấm áp vờn qua tai cô, Lương Hoà nghe
rất rõ ràng: “Chờ anh về, sẽ nói cho em biết đáp
án".
Giọng nói nghiêm túc trịnh trọng như vậy cô chưa bao
giờ nghe thấy từ anh. Cảm giác lạ kỳ ập tới quá nhanh khiến cô không kịp phòng
bị, khiến cô rung động. Cô nhớ lúc trước Diệp lão đã nói, Cố Hoài Ninh một khi
đã yêu thích một người, sẽ yêu cả đời. Người như cô, phúc đức gì có được cả đời
với anh nhanh như vậy? Điều cô có thể làm được bây giờ, chính là chờ anh một
thời gian, chờ câu trả lời của anh.
Lương Hoà nhẹ nhàng cười, khuôn mặt trắng trẻo bừng
sang lên, bên khoé miệng ẩn hiện một lúm đồng xu nhỏ xíu. Cô hỏi anh:
“Em nghe Phùng Trạm nói lúc các anh diễn tập không được liên lạc với bên ngoài,
vậy em có thể gọi điện thoại cho anh được không?"
Cố Hoài Ninh trầm ngâm một lát rồi nói:
"Không được làm dao động tâm trạng của bộ đội trong lúc chiến đấu."
Lương Hoà nghe xong cúi đầu "Vâng" một
tiếng. Cố Hoài Ninh thấy thế thì cười cười, vuốt nhẹ mái tóc cô, nói "Anh
đi nhé!"
Vali trong tay bị anh lấy đi rồi, Lương Hoà cũng không
được đi theo vào bên trong đưa tiễn anh, đành đứng ở bãi đỗ xe nhìn theo. Gió
thổi càng lúc càng lớn, không ảnh hưởng chút nào bước chân trầm ổn vững vàng
của người đàn ông ấy. Có lẽ, Cố Hoài Ninh cho tới bây giờ vẫn đều là người như
vậy, không kiêu ngạo không bồng bột nóng nảy, phong thái luôn luôn bình tĩnh
thong dong. Làm quân nhân, hẳn là một lựa chọn không hề sai lầm.
Lương Hoà đứng trong gió lạnh nhìn theo bóng dáng của
anh đi dần xa dần xa, mãi tới lúc khuất hẳn không còn nhìn thấy nữa. Lúc này cô
mới cảm thấy mình lạnh run rồi, mở cửa xe định đi. Cửa xe vừa mới mở bên cạnh
bỗng dưng truyền đến một tiếng cười xì, Lương Hoà không hiểu ra sao liền ngẩng
đầu lên nhìn. Cô thấy một người phụ nữ trung tuổi đứng nhìn cô đang cười, thấy
cô nhìn sang cũng không ngượng ngùng, nói thẳng: "Cô
gái, chồng cô đó phải không, trông thật đẹp trai!"
Lương Hoà không trả lời, chuyện này tất nhiên là cô
hiểu rõ lắm.
Người phụ nữ tỏ vẻ cảm khái thở dài, : “Aii,,
thân là quân nhân chính là người của quốc gia, không thể tuỳ ý như mình muốn.
Chồng của tôi cũng là quân nhân, cũng giống như chồng cô vậy đấy. Quanh năm
suốt tháng sống xa gia đình, lúc nào cũng khiến người nhà lo lắng."
Gặp được người cùng cảnh ngộ như mình, Lương Hoà xúc
động nói: "Chị cũng đến tiễn anh ấy đi
à?"
Người phụ nữ cười: "Không
phải, đây là tôi đi thăm anh ấy."
Lương Hoà nhìn lại, thấy chị có xách theo mấy túi lớn
nhỏ để đầy dưới chân.
"Chị mang nhiều đồ thật!"
"Hì, bởi vì lần này đi ở lại lâu,
chuẩn bị chuyển tới đó sống luôn mà. Lúc trước Đoàn bộ cấp cho một căn nhà, nên
giờ tới để sửa sang. Theo tôi xem thì chồng cô quân hàm cũng là Trung tá rồi,
xin cấp nhà không có gì là khó cả. Nếu không cô cũng thử chuyển tới cùng chồng,
chứ ở xa nhau như vậy thật khổ cho cô lắm."
Người phụ nữ nói xong nâng tay nhìn đồng hồ, nói: "Ôi,
mải nói đã muộn giờ rồi, tôi đi trước nhé!"
Lương Hoà cười nhìn theo dáng đi vội vàng của chị. Làm
vợ bộ đội, đây là lần đầu tiên Lương Hoà nghiêm chỉnh nghĩ tới từ này với ý
nghĩa trọng đại của nó.
Cô có nên theo anh cùng đến thành phố B không? Lương
Hoà ngẩn người rồi chợt lắc đầu. Bây giờ không phải lúc lo nghĩ tới vấn đề này,
cô nên kiên nhẫn chờ anh trở về trả lời cô đã.
--------------------------
Vị trí mà Quân khu của Cố Hoài Ninh chọn để thiết lập
căn cứ thực chiến diễn tập là thảo nguyên Xilarumen trong Khu tự trị Nội Mông,
cách thành phố B khá xa.
Vùng đất được chọn này rất hoang vắng, nhiệt độ ngày
và đêm chênh nhau rất lớn. Ban ngày mặt trời chói chang nóng như thiêu như đốt,
gió thổi cát bay đá chạy, thỉnh thoảng còn có bão cát, hoàn cảnh khắc nghiệt vô
cùng, hơn nữa thực chiến diễn tập rất ác liệt, luôn phải tập trung cao độ, chắc
chắn là khổ sở không ít. Mặc dù vậy, đối với những người lính thì những khảo
nghiệm đó dù khó khăn mấy cũng phải hoàn thành. Lúc Cố Hoài Ninh đề cập tới
chuyện này với ba mình, lão tướng quân rất cảm khái. Năm đó ông là quân giải
phóng đóng quân ở Tây Tàng (1), đơn
vị hậu cần tiếp tế không đúng hạn, cuộc sống của các chiến sĩ gian khổ vô cùng,
tình trạng khó khăn gấp nhiều lần.so với Xilarumen bây giờ.
Lúc không có việc gì làm Triệu Kiền Hoà thường kể lại
những chuyện vui vẻ lạc thú đáng tự hào của bản thân với dáng vẻ tự đắc, khiến
cho mọi người rất bất đắc dĩ. Cố Hoài Ninh là người phải chịu sự độc hại của
anh nhiều nhất, nhưng anh luôn không thèm để ý, nghe tai này liền lọt qua tai
bên kia. Thỉnh thoảng cũng nghe lọt vài câu, Triệu Kiền Hoà thường nói: "Các
cậu đừng nghĩ chúng tôi là con ông cháu cha mà không biết làm việc gì ra hồn
nhé. Xem cái cách tôi làm đây, thế này, làm sao mà có thể không gọi là xuất
sắc? Lúc trước tôi vừa mới nhập ngũ, chạy việt dã 5 km về thứ nhất, ngay cả Cố đội
trưởng của chúng ta cũng không phải là đối thủ của tôi đâu đấy!"
Biểu tình của Cố Hoài Ninh mỗi lần đều là không thèm
để ý, cười cười bổ một câu, "Cậu ngoài trừ chạy việt dã
5 km ra còn có cái gì nữa khoe nốt ra xem?"
Đúng vậy. Triệu Kiền Hoà thừa nhận, trước mặt người
từng được tặng huy chương Chữ thập Victoria này, ngoại trừ việc đó ra anh không
có cái gì để khoe. Nhưng anh cũng không thèm so đo tính toán, ra chiến trường,
anh có thể cầm súng xung phong ra trận đầu tiên.
Nói về những việc đàn ông làm thì người này có thể
không thèm để ý, nhưng lúc đề cập tới chuyện phụ nữ thì có lẽ không được như
thế.
Lúc Cố Hoài Ninh vừa mới trở lại đơn vị liền nhận được
điện thoại của Tư lệnh Quân khu Thẩm Dương. Việc này làm anh rất kinh ngạc. Tư
lệnh Quân khu Thẩm Dương cùng anh không có quan hệ gì, tự nhiên làm sao có thể
gọi điện thoại cho anh. Nhưng lúc nói chuyện xong anh cũng hiểu được lý do vì
sao. Đặt điện thoại xuống anh liền hỏi Triệu Kiền Hoà:"Tư
lệnh Quân khu Thẩm Dương là họ Lục phải không?"
Triệu Kiền Hoà liếc anh một cái, trêu chọc: "Ông
bạn, cậu đừng nói chuyện này cậu cũng không biết nhé?"
"Chủ nhiệm Chính trị của Phòng Hoá
đoàn cũng họ Lục."
Triệu Kiền Hoà bắt đầu tức giận, "Này,
này, cậu đang đùa mình phải không.." Ngừng
một chút, anh đột nhiên hiểu,"Cậu đang nói,
Khinh Vũ cô ấy là... Ai vừa gọi điện thoại nói gì vậy?"
Cố Hoài Ninh suy nghĩ một lát, trầm ngâm nói: "Ban
nãy Lục tư lệnh gọi điện thoại nói, hi vọng Lục chủ nhiệm không cần tham gia
lần diễn tập này. Mình không xác định được quan hệ của họ mật thiết đến đâu,
nhưng khẳng định là có quan hệ."
Lục chủ nhiêm, xem cậu ta gọi tên người ta kìa...
Triệu Kiền Hoà bĩu môi, lập tức hỏi lại, "Ông ta nói
chuyện cũng trực tiếp thật. Chuyện này do cấp trên quyết định lại gọi điện
thoại phản ánh với cậu. Không lẽ ông ta đã thông qua cấp trên rồi mới báo với
cậu?"
Ngón tay Cố Hoài Ninh vô thức gõ gõ mặt bàn, anh gật
đầu "Điều này không phải là không có khả
năng."
"Vậy cậu còn băn khoăn thảo luận cái
gì nữa, thả người luôn đi."
"Trực tiếp quyết định à?"
Lúc này đến lượt Triệu Kiền Hoà lại há hốc mồm, "Này,
không phải cậu định chờ cấp trên phát công văn thông báo đấy chứ? Thả người
đi."
Cố Hoài Ninh bật cười, làm sao anh lại không hiểu chứ.
Nhưng mà, dựa vào tính tình của Lục Khinh Vũ, cô có đồng ý hay không lại
là chuyện khác. Suy nghĩ một lát, Cố Hoài Ninh nhấc điện thoại nội bộ lên.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!