————————–<wbr />—– Hạ Thiên Tinh thuận lợi khảo hạch xong, cô liền có được cơ hội vào bộ ngoại giao làm việc một lần nữa.
“Hạ tiểu thư, về sau còn thỉnh chiếu cố nhiều hơn.”
Người phụ trách bộ phận nhân sự tự mình cùng cô bắt tay, tất cung tất kính. Hạ Thiên Tinh thụ sủng nhược kinh, chắc là do họ nghĩ đến bộ mặt của Dư Trạch Nam. Trong lòng nhất thời đối với thân phận của Dư Trạch Nam càng thêm tò mò. Chẳng lẽ, hắn cũng trong giới quan lớn? Thời điểm cầm thư mời ra, Trì Vị Ương đã sớm chờ ở đó. Hạ Thiên Tinh đắc ý nhìn cô quơ quơ lá thư, Trì Vị Ương hưng phấn ôm cô, “Cậu phải mời khách nha! Đây chính là chuyện tốt!”
“Không thành vấn đề.” Hạ Thiên Tinh ngay lập tức đáp ứng.
“Bất quá, trước khi mời khách, mau đem sự tình nói rõ ràng cho tớ nha.” Trì Vị Ương một lòng nhớ tới chuyện mà mới vừa rồi cô (Thiên Tinh) lỡ miệng nói.
Hạ Thiên Tinh mắt nhìn đến hành lang dài, tới lui đều là người. Nhiều người nhiều chuyện, cô cẩn thận kéo Trì Vị Ương đến sân thượng. Vào thời điểm này, gió đã lộ ra lạnh lẽo nhàn nhạt. Hạ Thiên Tinh nhỏ giọng đem sự tình nói cho Trì Vị Ương. Trì Vị Ương cả kinh, cái miệng nhỏ mở lớn, thật lâu không khép lại được.
“Thiên Tinh, Thiên Tinh cậu mau véo tớ đi!” Trì Vị Ương nói: “Cậu mau véo xem, xem tớ có phải hay không đang nằm mơ.”
Hạ Thiên Tinh buồn cười, tức giận nhéo mặt cô một chút.
Trì Vị Ương ’ ai da ’ một tiếng, mừng rỡ nhảy lên, “Không phải nằm mơ. Con nuôi của tớ cư nhiên là con của tổng thống? Thiên a, chuyện này cũng không thể tưởng tượng được. Cậu nói xem tớ có cái vận gì chứ, cư nhiên có thể cùng tổng thống phu nhân có quan hệ.”
“Được rồi, cậu càng nói càng thái quá rồi đấy!” Hạ Thiên Tinh đem trì Vị Ương giữ chặt, đè thấp thanh âm, “Cái gì tổng thống phu nhân, tớ cùng ngài ấy căn bản là không phải như cậu tưởng đâu.”
“Như thế nào không phải? Các ngươi không phải đều đã có hài tử? Chẳng lẽ ngài ấy không muốn phụ trách?”
Hạ Thiên Tinh nhìn về phía trước, trầm ngâm nói: “Tớ không cần ngài ấy phụ trách. Nếu là bởi vì phụ trách mà mới có tình yêu hoặc là hôn nhân, tớ cũng sẽ không muốn. Lại nói…… Ngài ấy hiện tại đã chọn được vị hôn thê.”
“Ai?”
“Tống phó tổng thống, cậu biết không?”
“Đương nhiên là biết rồi.”
“Thiên kim phó tổng thống, Tống tiểu thư. Bọn họ mới là người trong cùng một thế giới.”
Trì Vị Ương mắt nhìn Hạ Thiên Tinh, không nói chuyện. So với kích động vừa rồi đến lúc này bình tĩnh hơn rất nhiều. Tổng thống tiên sinh giống như ngôi sao ở trên bầu trời kia, các cô dù muốn có nhưng không thể thành. Nếu thật muốn đi đụng chạm, thật là nhiều vất vả?
Trì Vị Ương nói: “Thiên Tinh, nếu cậu không muốn chính mình về sau quá khổ sở, liền ngàn vạn lần đừng động tâm với ngài ấy.”
Hạ Thiên Tinh cười nhẹ, “Cái này cậu yên tâm, tớ biết mà.”
“Vậy là tốt rồi.” Trì Vị Ương vỗ vỗ bả vai cô.
……………………
Buổi tối.
Văn phòng tổng thống, Phó Dật Trần đang yên lặng thay đổi thuốc cho anh.
“Tình huống khôi phục tương đối tốt, xem ra Hạ tiểu thư này là linh đan diệu dược.”
Bạch Dạ Kình liếc nhìn hắn một cái, “Chuyện này có quan hệ gì với cô ấy? Nhắc tới nữ nhân kia, liền nhớ tới việc thân cận của cô, ấn đường lập tức nhăn lại.
“Kia sao có thể không quan hệ? Đó là linh dược giảm đau của ngài a.” Phó Dật Trần hứng thú nói: “Phương pháp giảm đau của ngài, thật là làm tôi mở rộng tầm mắt.”
Một bên Lãnh Phi không biết sự việc lần trước, chỉ hỏi: “Chẳng lẽ trên đời này còn có phương pháp giảm đau mà bác sĩ Phó ngài không biết?”
“Được rồi, băng bó tốt rồi, tôi đi đây.” Phó Dật Trần cười cười, cũng không hề tiếp tục nói. Trêu chọc thế là đủ rồi.
Lãnh Phi hỏi: “Đã trễ thế này, tiên sinh sẽ nghỉ ngơi ở văn phòng sao?”
Bạch Dạ Kình suy nghĩ một chút, “Không được, về nhà.”
“……” Lãnh Phi gật đầu.
Tổng thống tiên sinh thay đổi rồi. Trước kia gần cả tháng đều không thấy được bóng dáng ở phủ tổng thống một lần, công tác bận rộn, hơn phân nửa thời gian đều là ở văn phòng nghỉ ngơi, nhưng hiện tại tần suất trở về càng ngày càng cao. Cũng không biết là bởi vì trong nhà có tiểu thiếu gia, hay là bởi vì trong nhà có nữ nhân.
………………
Hạ Thiên Tinh ôm quần áo đi đến phòng giặt ủi—— tuy rằng chuyện này đều có người hầu lo liệu, nhưng đây là việc của mình vẫn là tự chính mình làm sẽ tốt hơn. Sớm hay muộn cũng có một ngày cô từ trong cái nhà này dọn ra ngoài, cho nên, cô không thể mặc kệ chính mình tùy tiện thích ứng thói quen nơi này. Ra khỏi phòng, vừa thấy tư thế dưới lầu, cô liền nhìn ra, tổng thống tiên sinh về tới rồi. Hạ Thiên Tinh nghĩ nghĩ, cũng không có dừng bước, chỉ thẳng hướng phòng giặt ủi đi tới.
“Tổng thống tiên sinh!” Thân ảnh nam nhân cao dài trầm bước mà vào, người hầu cung cung kính kính chào hỏi. Đã có người tiến lên một bước, tiếp nhận âu phục của anh.
“Ngài đã ăn chưa?” Quản gia hỏi.
“Còn không có.”“Phòng bếp đã chuẩn bị cơm cho ngài, thỉnh ngài đến nhà ăn chờ một lát.”
“Có món gì?”
Quản gia báo chút thực đơn, anh nghe xong, ấn đường hơi hơi nhăn lại. Quá phong phú, ngược lại không có món gì ăn được.
“Hạ Thiên Tinh!”
Thời điểm đang muốn biến mất trên hành lang dài, cô bị một đạo thanh âm sâu kín gọi lại. Cô sửng sốt, cúi đầu nhìn anh ở dưới lầu.
“Tôi đói bụng, muốn ăn sủi cảo.”
囧.
Cho nên, tổng thống tiên sinh đây là muốn cô chính mình nấu cho anh ăn?
“Tiên sinh muốn ăn sủi cảo, nhanh đi chuẩn bị đi.” Quản gia phân phó người khác.
Hạ Thiên Tinh cảm thấy chính mình căn bản là là trúng tà. Rõ ràng có thể cự tuyệt, anh có đói bụng thì cùng cô có chút xíu quan hệ nào sao? Huống hồ, từ sáng sớm cô cũng nhắc nhở chính mình bảo trì khoảng cách cùng nam nhân trước mặt này. Chính là, lời cự tuyệt đã đến bên môi lại không có biện pháp tiếp tục nói ra. Thật lâu trong đầu đều chỉ có câu anh nói kia ’Tôi đói bụng ’. Có chút đáng thương, giống như hài tử không ai quản. Thôi thôi! Anh cũng là vì xử lý quốc gia đại sự, mới có thể cơm đều không ăn đúng bữa. Vì gần đây anh tra án ở cung điện Bạch Vũ, muốn trấn an lòng dân, thực sự làm việc sứt đầu mẻ trán. Cũng may, anh làm được thực tốt.
Hạ Thiên Tinh nhìn trời thở dài, thuận tay đem quần áo trong tay giao cho người hầu, chậm rãi đi xuống lầu. Cô thẳng hướng phòng bếp đi, Bạch Da Kình lên lầu tắm gội. Hai người gặp thoáng qua, anh cũng không liếc nhìn cô một cái. Dù sao mấy ngày nay, anh đối với cô vẫn luôn không nóng không lạnh, không có sắc mặt gì quá tốt. Hạ Thiên Tinh đều đã thành thói quen. Từ tủ lạnh đem sủi cảo tới, người hầu tiến vào, hỏi cô có muốn hỗ trợ hay không. Cô lắc đầu, cự tuyệt.
Người hầu nói: “Thật không biết khi nào tổng thống tiên sinh thích ăn món đồ ăn này. Trước kia thực kén chọn, đồ đông lạnh tuyệt đối sẽ không chạm vào.”
“Có thể là nhất thời hứng khởi đi.”
Người hầu gật đầu, lấy bút cẩn thận ghi lại thứ tổng thống tiên sinh yêu thích. Nhìn dáng vẻ chắc muốn đến gần tủ lạnh chuẩn bị nước nấu sủi cảo. Trong chốc lát, Hạ Thiên Tinh nấu sủi cảo xong, tổng thống tiên sinh cũng xuống dưới. Lúc cô bưng sủi cảo đến nhà ăn, anh đã ngồi ngay ngắn ở kia, đang cúi đầu nhìn cái gì đó. Tất cả đều là văn tự có đưa cô xem cô cũng không hiểu, là văn kiện Ảrập.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!