Chỉ liếc mắt một cái, lập tức liền khiến Hạ Tinh Không sợ hãi, bồn chồn đến không dám đối diện.
Khí thế vừa rồi lập tức liền thu lại. Cô ta lắp bắp mở miệng:
“Tổng…… Tổng Thống tiên sinh.”
Thái độ hoàn toàn bất đồng ban nãy.
Anh vừa xuất hiện, trong lòng Hạ Thiên Tinh bỗng trào dâng cảm giác an tâm nói không lên lời. Những lời nói khắc nghiệt vừa rồi của Hạ Tinh Không thật khiến cô tức tới điên người. Nhưng vừa thấy anh tới, lửa giận dường như đều biến mất rất nhanh.
“Lãnh Phi!” * Bạch Dạ Kình gọi.
“Dạ!” Lãnh Phi đi lên.
Bạch Dạ Kình đem Hạ Thiên Tinh từ ghế mây kéo lên, rồi ngồi xuống, lại đem cô ôm vào lòng, thân mật đặt cô lên trên đùi, mới mở miệng: “Không biết đối phó với loại cắn người xằng bậy sao, chó như vậy cũng không biết làm thế nào thuần phục sao?”
Hạ Thiên Tinh tim đập thình thịch mà ngồi ở trên đùi anh, tới động cũng không dám động.
Lãnh Phi vội gật đầu, “Tôi rất rõ. Đem hàm răng rút đi, con chó liền không cắn người nữa. Lại bịt mõm cho nó, tự nhiên cũng không sủa bậy.”
Hạ Tinh Không sợ tới mức liên tiếp lui vài bước, cả người phát lạnh đi.
Sắc mặt Bạch Dạ Kình một chút cũng không hòa hoãn, chỉ quay đầu nhìn về phía Phó Dật Trần, “Bác sĩ Phó, có độc dược không?”
“Đúng lúc hôm nay tôi mang theo” Phó Dật Trần nói xong liền cho tay vào trong túi.
Hạ Tinh Không sợ tới mức đầu gối mềm nhũn. “Uỵch” một cái liền quỳ xuống trước mặt Hạ Thiên Tinh “Chị à, thực xin lỗi, em sai rồi…… Em…… Em không phải thiệt tình muốn mắng chị, em chỉ là ghen…… Xin chị, em rất yêu Hứa Nham, xin chị nói tổng thống tiên sinh buông tha em…… Em về sau cũng không dám nữa.”
Bộ dáng này của Hạ Tinh Không, ở trong mắt Hạ Thiên Tinh chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười, chẳng có chút nào gọi là đồng tình.
Trì Vị Ương tính tình ngay thẳng, lanh mồm lanh miệng, “Cô hiện tại biết xin lỗi sao, tự tin lúc vừa mắng Thiên Tinh đi đâu rồi? Hạ Tinh Không, cô thật đúng là làm tôi mở rộng tầm mắt. Hứa Nham hiện tại vì Thiên Tinh mà không cần cô, chỉ có thể chứng minh đôi mắt hắn còn chưa mờ hoàn toàn.”
Hạ Thiên Tinh chỉ cảm thấy trên eo tê rần, cô rên một tiếng, bẻ tay hắn, khẽ nói một tiếng, “Đau……”
Người này vì sao lại véo mình?
“Chịu đựng.” Bạch Dạ Kình chỉ nói hai từ. Thực khó chịu.
Hạ Thiên Tinh rất không thích thái độ không coi ai ra gì của anh, tức giận trừng mắt.
“Còn trừng nữa thử xem!” anh lại véo eo cô một cái.
Hai người, thường xuyên qua lại như thế, nhưng trong mắt người khác, căn bản giống như ve vãn đánh yêu.
Phó Dật Trần đỡ trán, hai người không phải đang cách ly sao? Lúc này mới bao lâu, lại gần nhau như vậy chứ!?
“Này, người quỳ gối ở đây, có cần cho thuốc độc hay không?” Phó Dật Trần hỏi.
Bạch Dạ Kình nhìn Hạ Thiên Tinh, “Người của em, em tự xử.”
Hạ Thiên Tinh cho chút quẫn bách, “Cho cô ta đi.”
Cuối cùng, Hạ Tinh Không bị người khác kéo đi ra ngoài. Cô ta tiến vào thì huênh hoang, khí thế. Kết quả lại phải cúi đầu nhục nhã đi ra.
Hạ Thiên Tinh nhìn mặt Bạch Dạ Kình, tuy rằng ngoài mặt đối với anh có nhiều bất mãn, nhưng đáy lòng kỳ thật vô cùng cảm kích.
Khuôn mặt Bạch Dạ Kình không cảm xúc nói “ Nếu tôi không tới, cô liền tính mắng cô ta sao?”
Hạ Thiên Tinh nheo mắt nhìn anh, “Nhưng…… Không phải anh tới rồi sao?”
Anh tới, đáy lòng cô liền an tâm tới nỗi nói không nên lời……
Có người chống lưng cho mình, cản giác đặc biệt đặc biệt tốt……
Ánh mắt anh lập tức âm trầm thêm mấy phần, lại có tia khác thường trong đáy mắt loé lên.
Người phụ nữ này, căn bản không biết ăn nói, căn bản là đang làm nũng!
Bạch Dạ Kình chỉ cảm thấy trong cổ họng khô hốc, độ ấm của lòng bàn tay cũng càng cao.
Phó Dật Trần khụ một tiếng, thực không biết điều chen vào nói: “Hai vị, mời hai vị nhớ rõ các người đang là người bệnh —— người bệnh đặc biệt. Đáp ứng tôi, thời điểm đặc biệt này, làm đúng nhiệm vụ của người bệnh, có được không?”
Câu nhắc nhở này khiến Hạ Thiên Tinh xấu hổ tới mặt đỏ ửng.
Lúc này mới ý thức được mình vẫn bị anh ôm ở trên đùi trước mặt bao người, cắn cắn môi, vội vàng đứng dậy. Xấu hổ đến độ không dám nhìn vào mắt anh. Tim… đập loạn.
Bạch Dạ Kình cũng đứng dậy theo, không ở lâu, liền đi ra ngoài, lạnh lùng mở miệng: “Bác sĩ Phó, anh có phải quản nhiều rồi không, vợ anh có phải muốn ly hôn anh rồi không?”
Một câu, cứ như vậy vào tai Trì Vị Ương, cô giật mình, khuôn mặt nhỏ có chút xanh trắng. Tay rũ bên người, không tự giác nắm chặt.
Phó Dật Trần không trả lời Bạch Dạ Kình, nhưng ánh mắt lại phức tạp nhìn Trì Vị Ương. Nhưng cô lại đang chìm vào suy tư, không hề biết.
Chờ đến khi người đi xa, ánh mắt Hạ Thiên Tinh đánh giá Trì Vị Ương một lúc lâu, thấy cô còn ngơ ngẩn, liền vẫy vẫy tay, “Vị Ương, suy nghĩ gì thế?”
“Suy nghĩ chuyện của cậu cùng Tổng Thống tiên sinh.” Hoàn hồn, cô miễn cưỡng nở nụ cười, nhịn không được cảm thán: “Thật hâm mộ hai người.”
“Hâm mộ?”
Hạ Thiên Tinh không hiểu ra sao, “Có gì để hâm mộ chứ?”
Trì Vị Ương kéo cô khỏi ghế, hai người sóng vai đi ra ngoài, “Tớ nhìn ra, Tổng Thống tiên sinh đối với cậu có ý tứ rất đặc biệt. Hứa Nham kia, cậu cũng đừng suy nghĩ, thích hắn, còn không bằng thích người này đi! Huống chi, cậu dựa dẫm người này rất tốt nha. Vừa nãy ở trước mặt Hạ Tinh Không, ai da, có mặt mũi thật. Hẳn về sau cô ta cũng không dám lại khi dễ cậu.”
“Thích anh ta?” Hạ Thiên Tinh trầm ngâm một chút, chớp mắt, chua xót nhìn cô “Cậu cảm thấy tớ có thể không kiêng nể gì đi thích anh ta sao?”
“Như thế nào không thể? Tuy rằng tớ không nói anh ta nhất định sủng ái cậu, nhưng là, anh ta đối với cậu tốt như vậy, nhất định là thích cậu rồi.”
“Cái này nếu hiện tại đổi là cậu…… Biết rõ thích người ta căn bản giống như là thiêu thân lao đầu vào lửa, hai người tuyệt đối không thể ở bên nhau, vậy cậu sẽ còn không kiêng nể gì đi thích người đó sao?” Hạ Thiên Tinh không có quên vị “Tống tiểu thư” kia, cũng không có quên thân phận của Bạch Dạ Kình và cô chênh lệch thế nào.
Cô vẫn luôn phải giữ vững lí trí của mìnn.
Mọi vấn đề cô hỏi, Trì Vị Ương như bị sét đánh, sắc mặt trong nháy mắt liền ngưng trọng đi rất nhiều, cô chỉ nói: “Nếu ngay từ đầu biết không thể ở bên nhau, tớ tuyệt sẽ không để mình yêu người đó……”
Cái cảm giác yêu mà không được ở cạnh nhau, quá đau…… Đau đến đời này cô cũng không dám lại dễ dàng đụng tới tình yêu……
Tạm dừng một chút, con ngươi xinh đẹp của cô hiện lên một màn buồn bã, “Nếu thật lòng…… Tớ thà rằng làm đau trái tim mình, quên đi tình yêu đó.”
Hạ Thiên Tinh nhìn hai mắt cô, tưởng mình ảo giác, cảm thấy tâm trạng hôm nay của Vị Ương tựa hồ không thích hợp lắm.
…………
Trì Vị Ương cũng không có ở phủ tổng thống lâu, nói Thiên Tinh đi nghỉ ngơi xong liền một mình rời đi.
Bên ngoài phủ tổng thống rất xa cũng không thấy xe, rất khó khăn để ra ngoài, cũng may quý phủ có an bài tài xế.
*Lãnh Phi (Lãnh Phê) vì do nguồn dịch các bạn editor lấy khác nhau nên có sự sai sót nhẹ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!