Ngày 26 đến trường nhận phiếu điểm, đây là lịch trình đã được sắp xếp trước đó.
Bởi vì Giang Niên vừa rồi thi rất tốt, ba mẹ Giang Niên vốn dĩ đã rất thích Lục Trạch, nay càng nhìn càng ưng ý, cũng không quên dặn dò: “Niên Niên này, ngày mai bọn con lên trường Minh Lễ thì nhớ gọi A Trạch qua nhà mình ăn sáng, mẹ làm bánh kếp A Trạch thích ăn.”
Giang Niên sốc nặng.
Rồi ai là con của mẹ sinh ra vậy ạ?
Nhìn thấy bộ dáng bất mãn của Giang Niên, mẹ Giang buồn cười chọc chọc vào trán con gái mình: “Cái con bé này cũng thật là, sao lại vô lương tâm vậy chứ? Năm cuối cấp của con A Trạch mỗi ngày bận trước bận sau, còn cùng con ôn bài chạy bộ, giờ mẹ làm bữa sáng cho A Trạch cũng không vui nữa hả?”
Giang Niên cố ý bĩu môi: “Đau!”
Nũng nịu che lại nơi mẹ Giang chọc vào, sau đó nhịn không được cúi đầu cười.
Ừm, cảm giác người mình thích được ba mẹ ưng thuận tuyệt thật.
Hơn nữa không thể không nói, Lục Trạch được ba mẹ Giang Niên yêu thích như vậy cũng không phải là không có nguyên nhân.
Rõ ràng trước mặt người khác Lục Trạch luôn bày ra bộ dáng rất lười nói chuyện, nhưng trước mặt ba mẹ Giang Niên lại vô cùng khiêm tốn, hiểu chuyện, lại vô cùng lễ phép, khác xa so với thường ngày.
Vậy nên lúc ăn sáng Giang Niên thường thấy Lục Trạch làm ba mẹ cô vui vẻ đến mặt mày hớn hở, cô cúi đầu uống sữa bò, không khỏi cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Ăn xong bữa sáng, Lục Trạch cùng Giang Niên đến trường như mọi ngày.
Chẳng qua có chút khác lúc trước —–
Bọn họ không mặc đồng phục, cũng không mang cặp sách, nghĩ xem hôm nay có môn nào, tiết nào.
Giống như thoắt cái đã không còn là học sinh trung học nữa vậy.
Giang Niên không khỏi có chút cảm khái.
“Trạch ca”, Giang Niên đột nhiên gọi một tiếng, “Em nhớ lúc trước có đọc qua một câu, khi đó em cảm thấy câu đó sao mà vẻ vời, màu mè ghê, nhưng hiện tại nó lại khiến em xúc động, không hiểu sao nữa.”
“Là?”
Lục Trạch lười biếng phát ra âm tiết từ cổ họng mình.
“Cầu mong em được gặp lại người quan trọng nhất vào một ngày nào đó.”
Giang Niên nói từng chữ một, sau đó thấp giọng thở dài.
Trươc kia cô cũng không quá chờ mong vào một cuộc hội ngộ, bây giờ lại cảm thấy —–
Có lẽ vì cảm giác chia ly quá đau lòng nên mới khiến người ta mong chờ ngày gặp lại.
Lục Trạch cau mày.
“Anh không thích câu này.”
Giang Niên nghiêng đầu: “Hả?”
Lục Trạch cười cười: “Anh không nghĩ là muốn gặp lại, đừng chia xa là được rồi.”
Dưới ánh mắt chăm chú của thiếu niên tuấn lãng, Giang Niên chỉ cảm thấy mình không có chỗ nào che giấu được.
Giống như trong mắt anh chỉ có cô mà thôi.
Giang Niên ngượng ngùng nhấp nhấp môi, sau đó cúi đầu, lại nhớ đến cái gì đó: “Trạch ca! Lúc trước anh đã sớm đổi id QQ thành ‘mãn nhãn sao trời’ rồi, thành thật với em một câu, có phải lúc đó đã có ý đồ với em rồi không?”
Cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn mình, khuôn mặt như hoa đào.
Ngoài dự đoán, Lục Trạch thế nhưng lại lắc đầu: “Em suy nghĩ nhiều rồi.”
Giang Niên không tin, người như Lục Trạch có id như vậy với là chuyện lạ đó.
Lục Trạch có chút không được tự nhiên nhìn đi chỗ khác: “Em thật sự nghĩ nhiều rồi, chỉ là vừa lúc anh thấy mấy từ này nên đổi thôi.”
“Ra là vậy”, Giang Niên cũng không giận, chỉ cười tủm tỉm, “Được rồi, dù sao em dùng ‘sao trời’ cũng lâu rồi, nếu anh đã nói không phải, em cũng không có gánh nặng tâm lý gì nữa, hôm nay về nhà liền đổi đi thôi!”
Lục Trạch: “…..”
“Khụ khụ”, Lục Trạch hắng giọng, “Đừng thay đổi.”
“Thật không?” Cô gái nhỏ nhìn mình với đôi mắt sáng người, Lục Trạch không biết từ lúc nào trong đầu đã nghĩ một vài chuyện không đứng đắn.
Anh càng thêm không được tự nhiên gật đầu.
Rồi sau đó cũng không ngoài dự đoán khi thấy cô gái nhỏ cười cười, như ăn vụng vậy.
Lục Trạch trong lòng ngứa ngáy, vẫn là không nhịn được, nhanh chóng cúi người hôn lên môi Giang Niên một cái. Sau đó lại nhanh chóng đứng thẳng, làm bộ vừa rồi cái gì cũng chưa xảy ra, tự nhiên nắm tay dắt cô gái nhỏ đi về phía trước.
….. Mới sáng sớm, trên đường phố đông người qua lại, bị Lục Trạch hôn trộm một cái, Giang Niên mới vừa rồi còn vui vui vẻ vẻ giờ đã ngẩn người.
Đặc biệt những người đi ngang qua họ còn vừa đi vừa nhìn lại với nụ cười treo trên khóe miệng, Giang Niên từ trước đến nay vẫn là kiểu người da mặt mỏng đã sớm xấu hổ muốn chui xuống đất.
Cô nhéo nhéo cổ tay Lục Trạch: “Lưu manh!”
“Lưu manh?” Lục Trạch quay sang nhìn cô.
Giang Niên ngẩng cao đầu: “Đúng vậy, là lưu manh!”
Lục Trạch như suy nghĩ gì đó, gật đầu, sau đó lại lần nữa nhanh chóng hôn lên môi Giang Niên: “Ừ, lưu manh thì lưu manh, dù sao lưu manh chỉ cần có bạn gái là đủ rồi.”
Giang Niên quả thực đã bị Lục Trạch làm cho sợ ngây người.
Những người đi qua họ còn thường xuyên quay đầu nhìn lại, Giang Niên thậm chí còn có thể nghe được hai cô gái đi qua thấp giọng nói chuyện với nhau.
“Trời đất ơi, chàng trai kia đẹp thật đó, nhìn biểu cảm của cô bạn gái cũng ôn nhu ghê.”
“Đúng vậy, đi trên đường còn hôn hôn, như hôn trộm vậy, sao mà ….. ngọt quá đi!”
Giang Niên trắng mắt liếc Lục Trạch: “Sao anh lại có bộ dáng này chứ!”
Lục Trạch không hề có một chút cảm giác áy náy, thậm chí còn không quên nghĩ trong lòng —–
Môi bạn gái anh vừa mềm lại vừa ngọt.
Vậy nên khi Lục Trạch nắm tay Giang Niên đến phòng học liền thấy mọi người trong lớp ồn ào hẳn lên ngay tức khắc, Giang Niên càng muốn đào cái hố chôn mình hơn.
Tạ Minh là người đầu tiên kêu lên: “Trạch ca làm được rồi! Trạch ca lợi hại!”
Sau đó không quên nịnh nọt Giang Niên: “Chị dâu nhỏ lợi hại!”
Giang Niên: “…..”
Lục Trạch cười cười đạp Tạ Minh một cái: “Đứng đắn một chút đi, Niên Niên xấu hổ.”
“Đúng đúng đúng, tôi sai tôi sai. Giang Niên, cậu ngàn vạn lần đừng trách tội tôi nhé, nếu không Trạch ca sẽ đánh tôi mất!”
Giang Niên ngượng ngùng một chút, sau đó cũng vui vẻ thoải mái trở lại.
Nhìn thấy Tạ Minh và Đoạn Kế Hâm ồn ào cười đùa, Giang Niên cảm thấy bây giờ thật tốt đẹp biết bao.
Làm sao bây giờ, còn chưa rời đi nhưng cô đã bắt đầu hoài niệm nơi này mất rồi.
Nói là tới trường nhận phiếu điểm, không bằng coi như cái dịp để gặp mọi người đi.
Vào buổi trưa, bọn họ đi ăn cùng một vài thầy cô.
Lúc này mới thấy lớp học ít người có bao nhiêu chỗ tốt, lấy đại một cái ghế lô, hai bàn ghép lại với nhau là đủ rồi.
Trong bữa tiệc náo nhiệt vô cùng, mọi người ăn uống linh đình, đủ kiểu chúc mừng chúc phúc.
Đa phần mọi người đều thi tốt cả, chỉ có vài người phát huy không như ý muốn lắm nhưng ngay tại đó đã điều chỉnh cảm xúc bản thân được rồi.
Dù sao đi chăng nữa thì mọi chuyện đều sẽ qua mau thôi, hãy luôn tiến về phía trước, tương lai tốt đẹp vẫn đang đợi chờ.
Đến buổi chiều, mọi người rủ nhau đi KTV, vừa ca hát vừa chơi boardgame, vừa tiện nói chuyện với nhau.
Ông chủ KTV cũng quen với cảnh một đám học sinh mới tốt nghiệp trung học cùng nhau tới chơi, thậm chí lúc Hạ Gia Dương mở đơn còn đùa: “Mới vừa thi đại học xong à?”
Hạ Gia Dương gật đầu.
Ông chủ cười, đưa cho Hạ Gia Dương một tờ quảng cáo.
“Từ 20 học sinh mới tốt nghiệp trở lên, hơn một nửa trên 600 điểm, giảm 50%, toàn bộ trên 600 điểm giảm 75%; nếu có trạng nguyên, giảm 100%”.
Hạ Gia Dương quả thực bị sốc, không nói nên lời hồi lâu.
“Ông chủ, ngài đây là?”
Ông chủ KTV cười cười xua tay: “Làm kinh doanh thôi, bất quá trong khoảng thời gian này cũng chưa lần nào giảm giá thành công cả, các cậu thế nào?”
Hạ Gia Dương nhanh chóng kéo Lục Trạch đang nói chuyện với Giang Niên đến trước quầy của ông chủ: “Ông chủ! Lần này ngài cho không rồi! Lục Trạch, ông biết không, trạng nguyên khoa học tự nhiên năm nay!”
Sợ ông chủ không tin, Hạ Gia Dương nhanh chóng đưa tin tức trước đó cho ông ấy đọc.
Ông chủ: “…..”
???
Xác suất gặp trạng nguyên thật sự rất thấp, vậy mà ông đã chạm vào cái ‘thấp’ ấy rồi sao?!
Quản lý bên cạnh nhịn không được cười ra tiếng.
Được rồi, coi như một lần nữa hắn nhận ra “IQ chính là tiền tài” đi.
/ ************************ /
Giống như trước đó không lâu cô được nhìn thấy Từ Lâm Thanh trong bữa tiệc tốt nghiệp.
Nhanh như vậy đã đến bữa tiệc tốt nghiệp của bọn họ rồi.
Biểu tình của Giang Niên thoáng chốc sững sờ.
Mãi đến khi tiếng vỗ tay như vũ bão xung quanh vây lấy cô, Giang Niên mới ngừng nói chuyện với Thi Lam, nhìn về phía sân khấu.
Người dẫn chương trình giới thiệu: “….. Chúng ta hãy cùng hoan nghênh học sinh ưu tú tốt nghiệp năm nay, trạng nguyên khoa học tự nhiên – Lục Trạch, biểu diễn trên sân khấu!”
Vừa rồi hội trường vốn đã náo nhiệt, giờ khắc này lại càng thêm sôi trào, xen lẫn tiếng hò hét của mọi người.
Giang Niên bỗng dưng cảm thấy kiêu ngạo hẳn lên.
Lòng bàn tay sớm đã ửng đỏ, ánh đèn trong hội trường chợt mờ đi.
Chàng trai mặc áo màu lam nhạt cầm đàn ghita, từng bước đi đến trung tâm sân khấu, hưởng thụ sự hoan nghênh của mọi người.
Vẫn là bộ dáng lười nhác nhưng không kém phần tiêu sái, Lục Trạch cúi đầu chào khán giả, giọng nói thanh mát vang lên trong hội trường: “Mọi người buổi tối tốt lành, tôi là Lục Trạch.”
“ AAAAA —–!”
Giang Niên nghe rõ tiếng hét lên không thể kiểm soát của một cô gái trong hội trường.
Nhưng chàng trai trên sân khấu kia ngược lại một chút kiêu ngạo cũng không có, giống như vinh quang này vốn là thứ anh nên có được, và anh dường như đã quen với điều đó từ trước rồi.
Giang Niên đột nhiên sinh ra một loại cảm giác hư vinh kỳ lạ.
——
Nhìn xem, có biết bao nhiêu người ngưỡng mộ cùng ái mộ Lục Trạch, nhưng anh ấy chỉ thích mỗi mình cô.
Ngay cả lúc này, Lục Trạch đang đứng trên sân khấu, nhưng trong mắt anh ấy cũng chỉ có cô mà thôi.
Lục Trạch ngước mắt, cười cười: “Hôm nay sẽ biểu diễn bài hát tôi thích nhất, tên là 《chỉ chỉ 》(*), cũng tặng bài hát này cho cô gái tôi thích nhất, mãi mãi là như vậy, cảm ơn em đã đồng ý đến bên anh.”
(*) Chỉ chỉ, có nghĩa là duy nhất, only you, chỉ mỗi mình em.
bài này có ytb, mọi người tìm y tên là sẽ ra, lời bài hát này rất hay, mình cảm thấy có đôi chút giống với chuyện tình của hai bạn nhỏ.
Chàng trai vốn được xem là nam thần trong mắt mọi người bỗng dưng trở nên ôn nhu như nước, quả thực khiến vô số người kinh ngạc.
Ngay cả khi Lục Trạch không nói đó là ai, Giang Niên vẫn cảm thấy trong thoáng chốc mọi ánh mắt trong hội trường đều tập trung về phía mình.
Cô ngẩng đầu cười với chàng trai đang trên sân khấu nói với mình: “Niên Niên, anh thích em.”
Rõ ràng từng từ một, ôn nhu, dịu dàng.
Âm nhạc vang lên
“Mái hiên sau cơn mưa qua đi
Chú mèo ngồi bên ven đường
Em thổi vào gió, không nói lời nào đã ngọt ngào như vậy.
…..”
Lời bài hát trong trẻo nhẹ nhàng, cùng với giọng hát thanh mát của chàng trai, Giang Niên cảm thấy nhịp tim của mình rất nhanh, như muốn nhảy vọt ra ngoài.
Cô mím môi, khóe môi không tự chủ cong lên.
Giang Niên nhìn Lục Trạch, đột nhiên cô nghĩ, rốt cuộc cô cũng đã hiểu vì sao lại gọi là —–
“mãn nhãn sao trời”.
/***********/
“Trạch ca! Vừa rồi anh đẹp trai lắm luôn đó.”
Sau khi kết thúc, cô gái nhỏ như bươm bướm ôm bó hoa lao vào hậu trường, đôi mắt sáng như sao.
Lục Trạch một tay liền ôm lấy bạn gái mềm mại vào lòng.
Giang Niên không khỏi nghĩ —–
Trên thế gian này có thể có rất nhiều Giang Niên, bọn họ rụt rè, thẹn thùng lại nhạy cảm, đối với thế giới này luôn tràn đầy hi vọng.
Nhưng cũng chỉ có em, Giang Niên, may mắn gặp được anh, Trạch ca.
Thật tốt biết bao.
“Trạch ca”, Giang Niên đột nhiên kéo ra một chút khoảng cách, “Em bỗng dưng nhớ đến, chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi nhưng mà hình như anh chưa từng giới thiệu bản thân với em đâu. Rõ ràng anh đã sớm biết đến em!”
Nói như vậy cũng đúng.
Lục Trạch rũ mi mắt, sau đó suy nghĩ một chút.
Nếu có cơ hội một lần nữa, khi gặp Giang Niên lần đầu tiên, anh nhất định sẽ tự giới thiệu mình với Giang Niên.
Bất quá, hiện tại cũng không tính là quá muộn, cũng may mắn rằng Giang Niên vẫn còn trong vòng tay của anh.
Lục Trạch đưa lưỡi đảo một vòng qua răng, nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình.
Giọng nói dễ nghe như tiếng nước chảy qua đá vang lên.
“Vậy thì làm quen một lần nữa. Xin chào, anh là Lục Trạch, có rất nhiều ưu điểm, rất thích Giang Niên. Chào em, bảo bối.”
Người yêu của anh mỉm cười.
“Chào anh, Lục Trạch.”
Hai người nhìn nhau cười.
“Kia, xin hãy chiếu cố nhiều hơn.”
Hoàn chính văn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!