Trong khoảng thời gian chờ đợi nhận giấy báo nhập học, Giang Niên quả thực giải trí đến điên rồi.
Thậm chí kế hoạch đề ra trước khi lên 12 “thi đại học xong phải hoàn thành bản thảo” cũng bị quên đến không còn một mảnh.
Hơn nữa, chơi với Lục Trạch khiến Giang Niên khám phá ra nhiều thế giới mới mà trước kia cô không hề hay biết.
Tỷ như, Giang Niên chưa từng trải qua cảm giác hồi hộp khi chơi game, chẳng qua là vì những game cô chơi thực sự rất chán ….. thỉnh thoảng cô thử chơi một vài trò cần trình độ một chút, mới vừa vào chơi đã bị ngược tơi tả liền trực tiếp bỏ luôn.
Vậy nên, lĩnh vực chơi game này kia vẫn luôn là nỗi đau mà Giang Niên không chịu vượt qua.
Nhưng mà!
Hiện tại cô có Lục Trạch ở đây kia mà!
So trình chơi game với Lục Trạch, mang theo Giang Niên cùng chơi giống như là ….
Tự chơi thì đúng hơn.
Theo logic thì không đúng, nhưng ý tứ đại khái thì là như vậy.
Bất kể chơi trò nào, dù kiểm tra chỉ số IQ hay kĩ năng, Lục Trạch chẳng hề quan tâm đ ến nó, chơi một lần mãi đến cấp độ cuối cùng khiến cho Giang Niên một trận choáng váng.
Giang Niên hôm nay vẫn ngủ nướng như mọi ngày, thức dậy thay quần áo.
Ra khỏi phòng, liền thấy mẹ Giang ở phòng khách đang ủi quần áo, khi thấy Giang Niên ra tới, liền cười: “Con dậy rồi sao?”
Giang Niên có chút ngượng ngùng gật đầu.
Từ khi thi đại học xong, ngày nào cô cũng ngủ muộn, dậy muộn.
Ba mẹ cô cảm thấy những năm tháng cấp ba của cô quá vất vả, khó có được kì nghỉ dài như vậy nên cả hai cố ý không gọi cô dậy.
Ngủ nướng thực sự rất thoải mái …..
Cảm giác tội lỗi vì lãng phí thời gian thường xuyên khiến Giang Niên có chút áy náy.
Tất nhiên, cũng chỉ áy náy lúc đó mà thôi.
Cô ngồi xuống bên cạnh mẹ Giang: “Mẹ, mẹ ủi quần áo gì á?”
“Hôm nay ba mẹ đi họp lớp cấp ba, ủi áo quần thẳng thớm một chút”, mẹ Giang cũng không ngẩng đầu mà trả lời, “À phải rồi, ba mẹ trưa và tối nay không về nhà ăn cơm nên con tự giải quyết bữa trưa và bữa tối đi ha, tìm Thi Lam, Thư Nam gì đó ăn chung, không thì qua với A Trạch ấy.”
Giang Niên: “…..”
Được rồi.
Sau khi thi đại học, Giang Niên liền cảm thấy địa vị trong nhà của cô liền tụt dốc không phanh.
Trước khi thi đại học, ba mẹ Giang cứ dăm ba ngày lại bồi bổ cho cô, sợ cô ăn không ngon, mặc không đẹp, còn sợ áp lực tâm lý lớn.
Sau khi thi đại học thì sao nào?
….. Lúc cả hai đi làm thì không nói, thật vất vả mới đến cuối tuần, ba mẹ Giang nhất định sẽ có việc ra ngoài, hơn nữa, chắc chắn sẽ không dẫn cô theo.
Tuần này thì “Niên Niên, mẹ và ba con sang thành phố bên cạnh chơi một chút,” tuần sau là “Ba mẹ đi tụ tập với bạn bè đây”, tuần sau nữa lại là “Bạn học mới sinh đứa thứ hai, ba mẹ qua đó ăn bữa cơm”.
Nói gọn lại, cô sống hay chết cũng mặc kệ.
Giang Niên ai oán mà thở dài: “Con biết rồi.”
Cô theo thói quen qua nhà Lục Trạch, mấy tuần nay anh nhìn mãi cũng quen: “Cô và chú lại mặc kệ em sao?”
Giang Niên nối gót theo sau, thấy Lục Trạch trong phòng bếp bận rồi, nhịn không được liền bước đến, ôm Lục Trạch từ phía sau: “Trạch ca, anh đối với em thật tốt”.
Lục Trạch vô cùng hài lòng với sự gần gũi của cô gái nhỏ.
Bữa trưa như cũ vẫn vui vẻ ăn cơm, Lục Trạch nhìn Giang Niên ngáp ngắn ngáp dài, cười nói: “Ngủ trưa một lát nhé?”
Giang Niên đã buồn ngủ đến mức nhấc mí mắt không lên, ngoan ngoãn gật đầu, “Buổi chiều em muốn cùng bọn Tạ Minh chơi game!”
Lục Trạch đồng ý: “Được”.
Giang Niên ….. bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa.
Sau đó nghe thấy giọng của Lục Trạch: “Niên Niên, em tỉnh chưa? Đi mở cửa hộ anh với, anh đang trong phòng tắm”.
Giang Niên mơ mơ màng màng lên tiếng, sau đó đi đến trước cửa.
“Ai vậy ạ?” Giọng nói của cô gái nhỏ mới tỉnh ngủ mềm mại như sáp, Giang Niên lại dụi dụi mắt mở cửa.
“Surprise! Bảo bối, nhớ mẹ không nào!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên trước mặt Giang Niên, giống như có ai đó xông vào.
Người phụ nữ ôm chầm lấy Gian Niên, mùi thơm quanh quẩn trên chóp mũi cô.
Mãi đến lúc này, người phụ nữ chợt nhận ra chiều cao và hình thể dường như không thích hợp lắm, hơn nữa người trong vòng tay quá mức mềm mại, một chút cũng không giống đứa con trai mạnh mẽ của bà.
Bà lùi lại một chút, nhìn người mình vừa ôm.
….. một cô gái?
Giang Niên xoa mũi, vẻ mặt xấu hổ.
Cô thật sự không ngờ đến, lần đầu tiên gặp mẹ Lục Trạch lại trong tình cảnh như vậy, cô lại còn mới tỉnh ngủ ở nhà Lục Trạch, quần áo tóc tai cũng không chỉnh tề, trên mặt còn mang theo cảm giác buồn ngủ.
Giang Niên nhanh chóng vuốt lại tóc tai, sau đó vô cùng lễ phép cúi chào: “Dạ con chào dì!”
Lúc chào hỏi, Giang Niên không khỏi thấp thỏm ngước lên trộm nhìn mẹ Lục Trạch một cái.
Mẹ Lục Trạch vừa rồi còn hoang mang một trận, hiện tại nghe thấy giọng nói của cô gái nhỏ, hai mắt lập tức sáng ngời: “Niên Niên phải không? Tới nhà chúng ta chơi sao? Thật ngoan quá đi!”
Căn bản bà cũng không đợi Giang Niên nói chuyện, mẹ Lục Trạch vội quay đầu kêu một tiếng: “Chồng ơi! Chồng! Mau đến đây, lẹ lẹ, đến gặp con dâu tương lại của nhà mình, ngoan lắm, vừa gặp đã thấy hiểu chuyện rồi. Không biết A Trạch nhà chúng ta làm thế nào để lừa con gái nhà người ta đến tay nữa!”
Giang Niên: “…..”
Mẹ, mẹ của Lục Trạch, trong suy nghĩ của cô, một chút cũng không giống …..
Trong lúc nói chuyện, Lục Trạch đã từ phòng tắm đi ra.
Có vẻ như vừa mới rửa tay xong, Lục Trạch từ trước đến nay đã quen không dùng khăn lau tay, cứ để vậy đợi khô tự nhiên.
Lắc nước trên tay cho vơi bớt, anh còn thắc mắc sao Giang Niên còn chưa quay lại, tùy ý bước đến mở miên hỏi, “Niên Niên, ai vậy?”
Mẹ Lục Trạch cũng như vừa rồi, cứ vậy chào hỏi: “Ơi, con trai nhớ mẹ không nào?”
Giang Niên không biết nên nói gì, nghĩ nghĩ, vẫn là chủ động nở nụ cười: “Dì ơi, để con giúp dì mang hành lý”.
Lục Trạch rốt cuộc làm sao ở chung với ba mẹ lại tốt vậy, mỗi ngày đều nói chuyện vui vẻ?
…..
Mãi đến khi đã ngồi trên sô pha, Giang Niên vẫn còn cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ.
Nhưng hiển nhiên, mẹ Lục Trạch một chút cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Ngồi bên cạnh Giang Niên, thân thiết nhiệt tình vô cùng: “Niên Niên, A Trạch đã được con chiếu cố nhiều rồi, dì đã sớm nghe đến tên con, mãi đến bây giờ mới được gặp”.
Giang Niên ngoan ngoãn mỉm cười: “Dì ơi, ngài nói quá lời rồi ạ, là Trạch ca chiếu cố con rất nhiều, năm 12 Trạch ca vẫn luôn phụ đạo cho con.”
“Nên vậy nên vậy”, mẹ Lục Trạch rất vui vẻ, cười không ngừng, “A Trạch thành tích cũng tốt, phụ đạo cho con cũng là chuyện nên làm mà, dì nghe nói, Niên Niên thi đại học vừa rồi thành tích cũng rất lợi hại đúng không? Đúng là cô bé ngoan”.
Bà quay sang liếc Lục Trạch một cái, “Chậc, con cũng không biết đâu Niên Niên, lúc A Trạch mới lên cấp ba, cô chú nói với nó tham gia nhiều cuộc thi một chút, đẹp hồ sơ, sau này ra nước ngoài học đại học, vốn dĩ mọi chuyện theo chiều hướng như vậy, nhưng bỗng dưng đoạn sau lớp 10 nó lại nói với cô chú không ra nước ngoài nữa, muốn ở lại Trung Quốc học đại học?”
Giang Niên sửng sốt, quay sang nhìn Lục Trạch.
Lục Trạch biếng nhác dựa vào ghế sô pha, chân dài duỗi ra, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: “Mẹ, mẹ nói với Niên Niên chuyện đó làm gì?”
Vốn dĩ bởi vì ba mẹ quanh năm ở nước ngoài nên Lục Trạch cảm thấy lên đại học ra nước ngoài cũng không sao, tuy rằng anh cũng đã sớm quen cảm giác sống một mình trong nước rồi.
Nhưng là …..
Bỗng dưng lại cảm thấy ở trong nước tốt hơn.
Luôn có một người đáng giá để bạn lưu luyến.
Giang Niên mím môi, cô muốn nói gì đó, rốt cuộc cũng không nói ra.
“Được được được, con không cho mẹ nói thì mẹ không nói nữa”, mẹ Lục Trạch cũng không tức giận, “Ba với mẹ cũng là về gặp con một chút, lát nữa lại về bên kia”.
“Dạ, con biết rồi”, Lục Trạch thản nhiên gật đầu.
Từ nhỏ anh đã quen với việc ba mẹ mình trở về vội vàng mà rời đi cũng vội vàng, anh cũng không cảm thấy có vấn đề gì khi sống tự lập.
Vì công việc kinh doanh của gia đình, ba mẹ anh hằng năm đều ở nước ngoài bận rộn, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều cũng là điều dễ hiểu.
Giang Niên lại có chút kinh ngạc: “Cô chú nhanh như vậy đã đi lại rồi ạ?”
Ba mẹ Lục Trạch ngập ngừng một hồi: “ ….. Ừ, việc kinh doanh bên kia thật sự không thể đi xa quá lâu được”.
Bọn họ cũng không phải chưa nghĩ đến việc đưa Lục Trạch cùng sang bên kia học tập và sinh sống cùng, chỉ là Lục Trạch từ trước đến nay vẫn luôn có chủ kiến của riêng mình, bọn họ có khuyên cũng không lay chuyển được anh.
Chỉ là …..
Không thể giống những cha mẹ khác bên con thường xuyên, bọn họ ít nhiều vẫn cảm thấy có lỗi.
Vậy nên trước nay đối với Lục Trạch luôn là trạng thái nuôi thả, anh muốn làm gì bọn họ cũng không ngăn cản.
Giang Niên lại mím môi.
Ba mẹ Lục Trạch đều là những người dễ ở chung, Giang Niên từ trước đến nay đều ngoan ngoan hiểu chuyện nên rất được người lớn yêu thích.
Vậy nên, ‘cuộc gặp gỡ phụ huynh bất ngờ’ bắt đầu một cách hoang mang cũng đã kết thúc êm đẹp.
Mẹ của Lục Trạch thậm chí còn thưởng cho Giang Niên bao lì xì, bị cô liều mạng từ chối, bà tỏ vẻ tiếc nuối: “Niên Niên muốn cái gì con cứ nói với A Trạch, nói A Trạch mua cho con, A Trạch nhiều tiền lắm, đừng nghĩ tiết kiệm tiền cho nó”.
“Mẹ”, Lục Trạch cười cười, “mẹ đừng nói như kiểu con đối xử với bạn gái không tốt chút nào vậy chứ”.
Giang Niên cũng không khỏi cảm thấy buồn cời.
Mặc dù thời gian ở chung cùng ba mẹ không nhiều, nhưng nhìn ra được ba mẹ Lục Trạch đều rất thương anh, ở chung cũng rất hòa thuận, gần gũi như bạn bè vậy.
Nói chuyện một hồi, ba mẹ Lục Trạch liền về phòng ngủ bù vì lệch múi giờ.
Nhìn thấy bọn họ lên lầu, Giang Niên không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nói bọn họ đối với cô rất thân thiết và nhiệt tình, nhưng Giang Niên vẫn cảm thấy lo lắng vô cùng, sợ rằng họ sẽ không thích cô.
Lục Trạch nhìn động tác của cô gái nhỏ, buồn cười xoa tóc cô: “Lo lắng vậy sao?”
Bất quá, lo lắng cũng là chuyện tốt, Lục Trạch gật đầu, điều này cho thấy bạn gái anh rất muốn ba mẹ của anh yêu thích, hài lòng.
Lại không nghĩ đến, Giang Niên ngẩng đầu nhìn anh, cũng không trả lời vấn đề của anh, chỉ nhìn thẳng vào mắt anh mà thôi.
Lục Trạch có điểm không chịu nổi.
Cho dù trước kia danh không chính, ngôn không thuận, anh còn có thể tự kiềm chế một chút.
Hiện tại, người trong lòng anh lại gần như vậy, bạn gái nhỏ lại nhìn thẳng vào anh, Lục Trạch cảm thấy có thể kiềm chế được trong tình huống này mới là chuyện kì quái.
Anh cúi xuống, muốn hôn Giang Niên một chút.
Càng không nhĩ đến …..
Giang Niên đột nhiên ngẩng lên, chủ động hôn lên khóe môi Lục Trạch một cái.
Lần đầu tiên cô gái nhỏ chủ động hôn anh, Lục Trạch không khỏi ngây ngẩn cả người.
Giang Niên rốt cuộc vẫn là da mặt mỏng, chủ động thì chủ động, nhưng thẹn thùng thì vẫn thẹn thùng.
Cô đột nhiên vùi mặt vào lòng Lục Trạch.
Sau đó, Lục Trạch nghe thấy thanh âm rầu rĩ của cô gái nhỏ truyền tới.
“Trạch ca, anh đừng buồn, em sẽ luôn bên cạnh anh mà”.
Lục Trạch sửng sốt một chút, mới hiểu Giang Niên nói đến chuyện của ba mẹ anh.
Anh mím môi, sau đó chỉ cảm thấy tim mình sắp tan ra thành nước rồii.
Thật ra anh đã sớm quen với chuyện đó rồi, cũng không tính là buồn.
Nhưng là …..
Nghe Giang Niên nói như vậy, Lục Trạch vẫn nghĩ —–
Bạn gái của anh thật sự rất tốt, rất rất tốt, tốt nhất trên đời.
Và ….. anh cũng thật may mắn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!