Tô Thành thật sự không thể ngờ rằng, hóa ra mượn việc thời gian chênh lệch cùng phạm vi góc chết để vòng qua phạm vi cảnh giới của mụ phù thủy lại là một chuyện đơn giản đến vậy.
Chàng trai đồng hành như nắm rõ kiến trúc nơi này trong lòng bàn tay, cho dù ở trong bóng tối cũng đều có thể dễ dàng tiến lùi. Mỗi lúc bị kẹt hắn đều gãi đúng chỗ ngứa, dường như hắn luôn có thể tìm được một góc chết để trú ẩn trước khi bị phát hiện.
Chẳng mấy chốc hai người đã hữu kinh vô hiểm xuống tới tầng một.
(*) Hữu kinh vô hiểm: Bị hoảng sợ nhưng không gặp nguy.
Tô Thành đứng dưới đại sảnh tầng một không người, đột nhiên có chút không dám tin vào sự thật.
Hai người… cứ vậy mà xuống được rồi? Tại sao anh ta lại cảm thấy có chút không chân thực?
Tô Thành hoảng hốt đi theo sau lưng Ôn Giản Ngôn. Hai người băng qua đại sảnh, đi tới trước cánh cửa ký túc xá đóng chặt.
Chàng trai trước mặt bỗng dừng bước.
“Làm sao vậy?”
Tô Thành ngẩn người, anh ta đi lên phía trước thử đẩy cửa, cửa sắt không di chuyển. Anh ta lại dùng sức vặn chốt, tuy nhiên then cửa vẫn dính chặt vào chỗ cũ.
Cánh cửa đã bị khóa lại.
“Không, không sao, nhất định chìa khóa ở gần đây thôi.” Tô Thành nhìn chằm chằm vào cánh cửa, chậm rãi lui ra sau vài bước, cố gắng bình tĩnh mở lời.
Mặc dù anh ta chỉ là người mới, nhưng cũng đã từng chơi qua rất nhiều game giải đố kinh dị. Chiếu theo lẽ thường, mỗi cánh cửa khóa luôn có một chiếc chìa khóa tương ứng, tuy nhiên người chơi cần phải tìm được chìa khóa.
Chắc chắn là vậy.
“Tôi qua bên kia xem thế nào. Cảnh sát Từ, anh…”
Tô Thành vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía chàng trai đứng bên cạnh… Tuy nhiên lời mới nói được một nửa đã bị kẹt trong cuống họng.
“Rắc rắc.”
Khóa cửa vang lên một tiếng giòn tan, sau đó chậm rãi mở ra bên ngoài.
“…”
Tô Thành trợn mắt há mồm. Anh ta á khẩu câm nín chăm chú nhìn vào thanh niên bên cạnh đang đứng dậy.
“Hả, chìa khóa?”
Dường như lúc này Ôn Giản Ngôn mới chú ý tới ánh mắt kinh hãi của đối phương. Hắn thuận tay nhét dây thép gai vào trong túi, hơi nghiêng mặt đi, giống như không có việc gì nói: “Bây giờ không cần.”
Chàng trai nở nụ cười nhẹ, dáng người thon dài cao ngất đứng giữa ánh sáng và bóng tối, đôi mắt thẳng thắn thấu triệt.
“…”
Tô Thành há miệng nói bằng chất giọng khô khốc: “Ha ha, anh… trường cảnh sát mấy anh cũng dạy cái này à?”
Không khí vui vẻ tràn ngập phòng livestream.
“Ha ha ha ha ha ha ha, buồn cười chết mất.”
“Ha ha ha ha ha ha tôi biết ngay mà.”
“Nào nào nào, mở kèo mở kèo. Mọi người cược xem cuối cùng streamer có thể vạch mặt con lươn kia không?”
“Tôi cảm thấy chắc là vạch được. Làm gì có trường cảnh sát nào dạy học sinh làm ba cái trò mèo, vừa nhìn đã biết không phải hạng người tốt lành!”
Mặt Ôn Giản Ngôn không đổi sắc:
“Chúng tôi được huấn luyện để đối phó với những tình huống bất ngờ có thể xảy ra.”
Hắn chỉ cầu thang sau lưng, chuyển đề tài:
“…Bao gồm cả chuyện lúc nào cũng cảnh giới hoàn cảnh xung quanh.”
Giữa ánh sáng tù mù góc cầu thang, bóng hình mờ ảo in trên vách tường lặng lẽ thay hình đổi dạng, dường như bọn họ còn nghe thấy cả tiếng bước chân nhỏ vụn.
“!”
Tô Thành giật mình, vô thức quay đầu túm chặt tay Ôn Giản Ngôn: “Có người tới, đi mau!”
Ôn Giản Ngôn thầm nở nụ cười: “Ừ.”
Hai người bước nhanh rời khỏi ký túc xá, cũng không quên việc khép lại cánh cửa sau lưng, khôi phục nó về nguyên dạng.
Đúng lúc này bên tai hai người đồng thời vang lên một tiếng “Ting”:
“Chúc mừng streamer đã rời khỏi ký túc xá!”
[Nhiệm vụ tuyến chính: Sau khi tắt đèn rời khỏi ký túc xá, khám phá khuôn viên trường học.
Mức độ hoàn thành: 50%
Tích phân khen thưởng: 5000]
Tô Thành không khỏi thở phào một hơi. Tốt quá, có vẻ như lựa chọn của anh ta là chính xác.
Tô Thành quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn đứng gần đó, trong lòng xẹt qua một tia may mắn cùng cảm kích sau khi thoát khỏi kiếp nạn.
May mà anh ta gặp được NPC quan trọng này rồi tiến vào cốt truyện có vẻ cực kỳ mấu chốt, bằng không chỉ sợ bản thân đã sớm rơi vào hiểm cảnh… Hoặc là bị quái vật đuổi giết, hoặc là từng chút giãy giụa trong đau khổ chờ đợi kết thúc thời gian đếm ngược.
Anh ta nhìn thẳng vào chàng trai, cẩn thận dò hỏi: “Cảnh sát Từ, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”
“Tòa nhà dạy học tầng bốn.”
Chìa khóa ngăn tủ Từ Viện để lại cho hắn chỉ về hướng đó. Ôn Giản Ngôn chăm chú nhìn Tô Thành rồi lạnh lùng mở lời:
“Còn nữa, tôi vốn chỉ là một người bình thường lẻn vào, không cần gọi tôi là cảnh sát Từ. Cậu… chắc cũng cùng tuổi với em gái tôi, vậy sau này gọi tôi là anh Tiểu Ôn đi.”
Mặc dù giọng hắn bình tĩnh, nhưng ngữ điệu lại rất nặng nề, như thể bên trong đang cất chứa một loại cảm xúc phức tạp nào đó.
Cho dù biết đối phương chỉ là NPC, nhưng Tô Thành vẫn nhịn không được xúc động. Ở ngay lúc này, dường như câu chuyện đối phương vừa kể cho anh ta nghe bỗng trở nên sinh động cụ thể.
Ôi mẹ ơi! Đúng thật là tình anh em cảm động thấu trời xanh!
Tuy nhiên dựa theo cốt truyện phim kinh dị, chỉ sợ… hầy. Trên mặt Tô Thành xẹt qua một tia thương hại.
“Được, anh Tiểu Ôn.”
Tô Thành hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp anh tìm được em gái.”
Bình luận ba chấm quét ngang màn hình.
“…”
“Vãi cứt, thế mà lại để cho thằng cha kia qua mặt.”
“Tôi còn tưởng anh ta sẽ nảy sinh nghi ngờ, ai dè càng ngày càng tin sái cổ… Thật thái con mẹ nó quá!”
“Làm đéo gì có em gái chui ra từ lỗ nào! Không có em gái! Streamer tỉnh táo lên, tất cả mấy thứ xạo quần trên đều do thằng cha bịp bợm kia bịa hết!.jpg sụp đổ”
“……Kịch bản, tất cả đều là kịch bản.”
*
Tầng một ký túc xá.
Bóng người trên vách dần ngưng tụ, bên trong cầu thang vang lên tiếng bước chân lộn xộn vụn vặt,một vài bóng người chật vật xuất hiện ngoài đại sảnh.
“Mẹ kiếp…”
Một streamer trong số đó sợ hãi nói: “Con quái vật kia cũng quá hung tàn, nếu không phải tôi kịp thời ném đạo cụ thì có lẽ đã lật thuyền trong mương.”
Một người khác nhìn qua cũng chật vật không kém:
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây chỉ là phó bản cấp D mà? Hình như độ khó của phó bản không đúng lắm?”
“Thực sự là hơi cao.”
Một streamer đưa ra suy đoán: “Hơn nữa… Chuyện này có liên quan gì tới NPC mà mụ phù thủy muốn tìm không?”
Khổng Thế Hưng cau mày, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người: “Đừng bàn tới chuyện kia nữa, bây giờ việc quan trọng nhất là tìm được chìa khóa cửa lớn.”
Ba người chia nhau bắt đầu tìm kiếm vị trí chìa khóa ở đại sảnh tầng một. Một streamer cúi đầu tìm dưới gầm bàn, đến khi ngẩng đầu lên, tim hắn suýt chút ngừng đập bởi bóng người thình lình xuất hiện bên trong tầm nhìn.
Một bóng người đứng lẻ loi giữa cầu thang, xung quanh là ánh sáng mờ ảo trắng bệch, thoạt nhìn giống hệt bóng ma. Bóng người chậm rãi tiến lên hai bước, để lộ khuôn mặt dưới ánh đèn.
“……Là anh?”
Streamer không khỏi sững sờ.
Dáng người và nét mặt đối phương vô cùng quen mắt, là streamer mới hắn từng gặp qua vài lần trong phó bản.
Khổng Thế Hưng nghe thấy tiếng động liền bước ra từ phòng trực ban. Hai mắt gã hơi nheo lại, tầm nhìn dừng trên vị khách không mời:
“Có chuyện gì vậy?”
“Tôi, tôi muốn tổ đội với mọi người.”
Gã đàn ông nói.
Vẻ sợ hãi trên khuôn mặt tái nhợt của gã vẫn chưa tan, run rẩy cất lời: “Xin hãy cho tôi tham gia cùng.”
Streamer vừa bắt chuyện với gã đàn ông nháy mắt với Khổng Thế Hưng, mặt Khổng Thế Hưng lạnh tanh đáp: “Anh muốn tham gia cũng được, nhưng nhất định phải nghe lời và phục tùng chúng tôi vô điều kiện, cũng không thể kéo chân sau của bọn này.”
Tên đàn ông vội vã gật đầu: “Được… Được!”
Trong phó bản, thời gian sinh tồn vô cùng quý giá. Nó không chỉ giúp người ta có nhiều cơ hội thử sai hơn mà còn có thể chuyển giao sang cho streamer khác, tức là có thể cướp đoạt, giao dịch hoặc là lừa gạt thời gian sinh tồn.
Bình thường streamer có kinh nghiệm sẽ giữ bí mật rất kỹ về thời gian sinh tồn ban đầu của mình. Nếu nói quá nhiều sẽ dễ dàng bị theo dõi, quá ít thì lại chứng tỏ bản thân đang đến gần vòng nguy hiểm, khả năng cao sẽ bị đồng bạn cảnh giới cùng xa lánh.
Sở dĩ bọn họ có ấn tượng với streamer mới này là bởi vì gã có thời gian sinh tồn quá cao, quá nổi bật. Nếu chỉ là một phó bản cấp D bình thường, bọn họ sẽ không nghĩ tới phương án kia, dù sao nếu cuối cùng đối phương không bị giết chết thì chắc chắn đôi bên sẽ kết thù…
Tuy nhiên chiếu theo tình trạng hiện giờ của phó bản… Dường như có thứ gì đó đã vượt ngoài tầm kiểm soát của họ.
Cho nên, cứ để một gói máu dự trữ trong đội cũng tốt.
Một tia tham lam vụt qua đáy mắt Khổng Thế Hưng.
“Tên anh là gì?”
Bóng hình mơ hồ của người đàn ông phản chiếu trên tấm kính bẩn phòng trực ban, khuôn mặt của gã tái nhợt cứng đờ, khóe miệng từ từ nhếch lên, lộ ra nụ cười méo mó kệch cỡm.
“Trình Hoa Toàn.”
Gã đàn ông trả lời.
*
Bầu trời tối hẳn. Bóng tối dày đặc phảng phất như sinh vật sống, nuốt trọn toàn bộ khuôn viên trường học vào trong bụng.
Đèn đường vang lên từng tiếng rì rì của dòng điện, chỉ chiếu sáng được một góc nhỏ. Kiến trúc tòa nhà mơ hồ xa xôi, bóng đen lững lờ trôi nổi, lặng lẽ cư ngụ ở rìa tầm nhìn.
Sau buổi chạng vạng, giờ đây khuôn viên trường học như rơi vào một khoảng không gian lạ. Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía khu nhà dạy học trước mặt.
Cửa sổ tối om không có lấy một tia sáng, không khí chết chóc nặng nề ẩn mình trong màn đêm, như thể có thứ gì đó ở trong bóng tối rục rịch, từ ô cửa sổ nào đó ngó trộm ra bên ngoài.
Tòa nhà vắng lặng không một bóng người, không hiểu vì sao mang tới cho lòng người cảm giác lạnh lẽo bí bách. Tô Thành kìm không được nuốt nước bọt, ôm một tia hy vọng phi thực tế cuối cùng, run giọng hỏi:
“Là, là chỗ này sao?”
Ôn Giản Ngôn: “…”
Mặc dù cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng mà… Hắn gật đầu bằng khuôn mặt không cảm xúc.
Sau khi nhận được đáp án khẳng định, chút hy vọng cuối cùng trong lòng Tô Thành tan biến. Anh ta dùng vẻ mặt đưa đám nhìn chăm chú tòa nhà giảng dạy, từng tầng mồ hôi lạnh thi nhau rịn khắp sống lưng.
Vừa nhìn đã biết chỗ quái quỷ kia không phải nơi tốt lành gì!
Ôn Giản Ngôn cũng cảm thấy vậy. Nhưng nhiệm vụ đã nằm trong tay, hắn không còn đường để lùi, chỉ đành kiên trì tiến về phía trước.
Hắn dùng chất giọng bình tĩnh được huấn luyện kỹ càng nói: “Đi thôi.”
Tô Thành nhìn bóng lưng bạn đồng hành bỗng trở nên cao lớn, trong lòng không khỏi sinh ra một tia kính nể.
Không hổ là người đầy tớ chính nghĩa của nhân dân, cho dù là trong livestream khủng bố cũng có thể mang tới cho người ta cảm giác an toàn.
Anh ta hít sâu một hơi, dồn hết can đảm đi theo.
Tòa nhà dạy học quá tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của hai người giữa hành lang trống trải im ắng.
Tô Thành theo sát ngay sau Ôn Giản Ngôn, tầm mắt vô thức liếc qua hai bên.
Đột nhiên, cơ thể anh ta cứng đờ.
Trong phòng học tối tăm, mơ hồ có thể thấy được ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đường xa xa. Ánh đèn vạch ra mấy cái bóng đen không nhúc nhích, lẳng lặng đứng bên cạnh nhau.
Mặt mũi Tô Thành trắng bệch, anh ta bước nhanh tới chỗ Ôn Giản Ngôn, vươn tay túm chặt tay áo đối phương rồi đè giọng nói:
Ôn Giản Ngôn không ngẩng đầu lên, dùng tốc độ nhanh nhất nói: “Đừng nhìn, chỉ cần cúi đầu đi nhanh về phía trước.”
Da đầu Tô Thành run lên, vội vã gật đầu nghe theo.
Hai người tiếp tục tiến về phía trước, phối hợp với tiếng tim đập như trống trận, tiếng bước chân của họ vang vọng giữa hành lang trống trải, ngày càng đẩy nhanh tốc độ.
Chẳng mấy chốc lớp học đã bị bỏ lại phía sau.
Tô Thành chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì những bóng người kia lại xuất hiện trong phòng học bên cạnh. Chúng nó vẫn sóng vai đứng gần nhau, dường như lần này còn gần hơn cả trước.
Một phòng nữa, rồi lại một phòng nữa.
Mỗi khi di chuyển qua một gian phòng thì bóng người kia sẽ tiến thêm về phía trước một bước, bóng hình quỷ dị dần dần phóng đại, như thể đang từng chút tiếp cận hai người.
Bên tai mơ hồ vang lên âm thanh vỡ vụn quỷ dị tinh tế, phảng phất như tiếng cười nhè nhẹ, lại giống như lời thì thầm ác ý, những âm tiết vô nghĩa truyền đến từ phía xa, từng chút từng chút tới gần…
“Chạy!”
Ôn Giản Ngôn khẽ quát.
Nháy mắt khi giọng nói vừa kết thúc, hai người liều mạng cắm đầu phi như bay.
Tầm nhìn nơi khóe mắt bị mờ đi nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng đen đuổi theo, từng chút đến gần, rồi lại đến gần hơn nữa.
Cuối cùng cái bóng hoàn toàn phóng đại thành độ cao bình thường. Chúng nó áp sáp cửa sổ hành lang, tưởng như một giây sau thôi sẽ rời khỏi lớp học đi ra ngoài.
Những tiếng người sột soạt quỷ dị kia lại được khuếch đại thêm lần nữa, quanh quẩn giữa hành lang trống trải. Chúng tấn công từ bốn phương tám hướng, nhưng lại không thể tìm thấy nguồn gốc phát ra âm thanh, chẳng hiểu sao khiến lòng người run rẩy ớn lạnh.
“Bên này!”
Chàng trai chạy phía trước bỗng cua gấp, túm Tô Thành vọt vào cầu thang.
Cầu thang tối tăm nhỏ hẹp, lớp sơn xanh lá bong tróc lộ ra những nét vẽ bậy nguệch ngoạc, ánh đèn trên đầu lấp lóe phát ra âm thanh rì rì của dòng điện.
Tiếng thì thầm đã biến mất, dường như những cái bóng đang từng bước áp sát kia cũng không đuổi theo.
Tô Thành kinh hồn bạt vía dựa vào vách tường, giọng nói cũng thay đổi: “Đó là thứ quỷ gì vậy?!”
Ôn Giản Ngôn không trả lời, ngẩng đầu nhìn bậc thang kéo dài lên trên. Đầu cầu thang hơi nghiêng về một phía đã bị bóng tối nuốt trọn, tưởng như kéo dài vô tận.
Chất adrenaline sinh ra trong lúc chạy trốn gấp gáp đã biến mất, khí lạnh bắt đầu vọt từ dưới lòng bàn chân lên.
Mặc dù ngoài mặt hắn vẫn giữ được nét bình tĩnh cùng trấn định được huấn luyện tốt, nhưng trong lòng Ôn Giản Ngôn lại bắt đầu cảm thấy chột dạ.
…Nếu như có thể, hắn thật sự chẳng muốn đi lên tẹo nào.
Hắn nhớ tới thời hạn kết thúc của nhiệm vụ kia, lại nắm nắm chiếc chìa khóa trong túi mình, cuối cùng cắn răng, khó khăn nhả ra mất chữ:
“…Đi thôi, lên tầng.”
Tô Thành khiếp sợ nhìn chàng thanh niên bên cạnh.
NPC này, anh không sợ chút nào sao?
“Anh… Tố chất tâm lý của anh mạnh thật đấy.” Anh ta mở miệng cất lời khen ngợi từ tận đáy lòng.
Ôn Giản Ngôn: “…”
Ha ha, mạnh cái của khỉ. Tôi đây là không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cắm đầu xông lên, được chưa?
Khóe miệng hắn khẽ giật giật, ngoài cười nhưng trong không cười đáp: “Quá khen.”
Bình luận điên cuồng spam ha ha.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, sao lại buồn cười thế này?”
“Đây là hiệu ứng hề hước quỷ quái gì vậy!”
“Theo một ý nghĩa nào đó thì streamer nói cũng đúng. Tố chất tâm lý của con lươn kia rất mạnh, chẳng qua tất cả đều dồn mẹ hết vào việc nói dối không chớp mắt.”
“Nhưng sợ quỷ là sự thật, ha ha ha ha!”
Sau khi đi vào cầu thang, suốt dọc đường đi hai người không còn nghe thấy âm thanh quái dị. Tuy nhiên, một khi họ muốn rời khỏi cầu thang để đi vào hành lang tầng hai tầng ba thì sẽ rơi vào hoàn cảnh khó khăn giống như trước đó.
Những cái bóng trở nên rõ ràng và gần kề, tràn ngập trong bóng tối của hành lang và lớp học. Bọn chúng nhìn họ bằng ánh mắt tham lam thèm khát, chỉ chực chờ cơ hội kéo họ vào màn đêm.
Trong quá trình chạy, Tô Thành cũng vụng trộm lấy thẻ thân phận ra xem vài lần.
Anh ta phát hiện, mỗi lần tiến vào khu vực bóng tối là thời gian sinh tồn của mình sẽ bị giảm xuống khá nhiều. Rõ ràng bọn họ chỉ mới bước vào tòa nhà dạy học được vài phút, nhưng thời gian trên thẻ thân phận đã giảm mất gần nửa tiếng đồng hồ.
Sau lưng anh ta phát lạnh, Tô Thành từ bỏ ý định thăm dò tầng hai tầng ba.
Chẳng mấy chốc, tầng bốn đã ở ngay trước mặt
“4”.
Con số đỏ tươi của lớp sơn bị phai màu bong ra từng mảng, dưới ánh đèn lập lòe của hành lang khiến người ta càng thêm có dự cảm chẳng lành.
Ôn Giản Ngôn từ từ hít sâu một hơi, cẩn thận từng chút nghiêng người bước ra khỏi cầu thang.
Bên tai vô cùng yên tĩnh, không có tầng tầng lớp lớp tiếng cười khe khẽ quỷ dị. Đèn cảm ứng lần lượt phát sáng, chiếu sáng hành lang trống trải.
Không có một bóng người nào.
Hay nói chính xác, kể từ sau khi rời khỏi cầu thang không có chuyện gì xảy ra, so với ba tầng còn lại thì nơi này thực sự bình yên đến khó tưởng.
Tuy nhiên Ôn Giản Ngôn lại cảm thấy có chút không thoải mái.
Những nơi yên tĩnh thế này chỉ có hai loại khả năng. Một là ngay từ ban đầu những bóng đen kia đã muốn dồn họ lên tầng bốn, hai là, nơi này có thứ gì đó còn hung ác hơn, ngay cả bóng đen cũng không dám tới gần.
Cho dù là trường hợp nào thì đều không dễ đối phó.
Thứ ánh sáng lạnh trên đầu duy trì độ sáng kéo dài ổn định. Hành lang trống trải kéo dài về hai bên, cuối cùng bị bóng tối nuốt chửng. Phòng học mỗi bên đều không có dấu hiệu nhận biết rõ ràng, chỉ có thể đi xác nhận từng phòng một.
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn Tô Thành:
“Chúng ta chia nhau tìm phòng học 408, nếu gặp phải dị trạng hay gì đó thì đừng hành động hấp tấp, cứ lớn giọng gọi tôi.”
Tô Thành giật mình, sau đó vội vàng gật đầu: “Được.”
Thành thật mà nói, việc chia nhau hành động ở một nơi quỷ dị như này là điều anh ta không muốn nhất. Dù sao hành động một mình chính là định luật “tất chết” của phim kinh dị.
Thế nhưng bây giờ Tô Thành phải nhanh chóng xác nhận tích phân cùng thời gian còn lại trên thẻ thân phận của mình, sau đó vào cửa hàng mua một vài dụng cụ bảo mệnh, cho nên đề nghị của đối phương chẳng khác gì đang gãi đúng chỗ ngứa của anh ta.
Sau khi tách ra với Ôn Giản Ngôn, Tô Thành lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi về phía hành lang bên kia.
May thật.
Mấy chuyện tiếp theo anh ta chuẩn bị làm không thể để NPC nhìn thấy, nếu bị thấy rồi không chỉ khó giải được mà còn rất dễ nảy sinh nghi ngờ.
Anh ta vừa nghĩ vừa mở màn hình livestream.
Tuy nhiên Tô Thành lại không biết là, ở nơi mà anh ta không nhìn thấy, chính “NPC” cũng đang làm chuyện giống hệt mình… Mở màn hình livestream.
Khoảng cách cách thời gian mở livestream lúc trước khá lâu. Ôn Giản Ngôn vừa vào đã thấy bình luận giăng kín màn hình, nhất thời cảm thấy hơi choáng ngợp.
“Áu áu áu, streamer mở màn hình bình luận rồi!”
“!!! [Thưởng tích phân 50]”
“Streamer nhìn tui đi!”
“Áu áu áu, phong cách của streamer đúng gu tui, tui mặc váy cưới luôn rồi!”
Hắn bớt chút thời giờ nhìn số người online trên phòng livestream.
Đù, lần trước chỉ có hơn hơn hai nghìn người mà bây giờ đã tăng gấp đôi, sắp đạt tới sáu nghìn người xem!
Ôn Giản Ngôn lướt qua bình luận vài lần.
Bình luận vẫn nhiệt tình như lúc trước, nội dung cũng đa dạng phong phú hơn.
Có nhiệt tình, có thờ ơ, có ác ý, cũng có nghi ngờ, tất nhiên, nhiều hơn cả là đang xem kịch vui, không thể lấy được thông tin hữu ích gì từ đó.
Bình luận lần này không có giá trị lợi dụng.
Không có gì cần thiết để tương tác, nhưng… cũng không thể qua loa lấy lệ quá rõ ràng.
“Cảm ơn.”
Thanh niên điển trai nở nụ cười nhẹ. Hắn cụp mắt xuống, mặc cho hàng mi dài che khuất tia ánh sáng nhạt nơi đáy mắt. Ôn Giản Ngôn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên đôi môi cong cong của mình rồi ném một nụ hôn, đoạn dùng khẩu hình nói:
“…Tôi cũng yêu mọi người nhiều.”
Lớp ngụy trang lạnh lùng xa cách trước đó bị thẳng tay xé rách, lộ ra một chút ngả ngớn bỡn cợt không thuộc về con người giả tạo kia.
Tuy không nghiêm túc, nhưng thay vào đó là loại cảm giác bất cần về mặt khoảng cách, tựa như chỉ là ngẫu hứng khiêu khích, nhưng mà… Lại rất khó lý giải.
Ngay sau đó, giao diện bình luận bị đóng không chút do dự.
Màn hình rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.
“……Mẹ kiếp, anh được lắm [thưởng tích phân 50].”
“Đáng ghét, tên streamer này lừa người quen tay ghê! Cả nhà đừng để hắn ta lừa! [thưởng tích phân 50].”
“Bình thường tui không donate cho mấy phòng lai chym mới mở đâu, nhưng… [thưởng tích phân 50].”
“Cái miệng streamer chỉ biết lừa tình! [thưởng tích phân 100].”
Nghe âm thanh tích phân ting ting tăng lên, Ôn Giản Ngôn vui vẻ mở giao diện cửa hàng.
Có lẽ là vì tích phân dự trữ gia tăng nên lần này giao diện cửa hàng mở ra nhiều hơn.
Sau khi lựa chọn cẩn thận, Ôn Giản Ngôn đặt một đạo cụ bảo mệnh vào giỏ hàng. Dù sao có lẽ tiếp theo sẽ gặp nguy hiểm nên cứ mua bảo hiểm trước đã.
Hắn suy tư nhìn chằm chằm giao diện cửa hàng một lúc, lại thêm một món vào giỏ hàng.
Bàn tay chỉ dẫn.
Mặc dù giá của thứ này không hề rẻ, nhưng theo thời gian, sự cần thiết của nó ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Bây giờ Ôn Giản Ngôn đã thu được đạo cụ ẩn cấp khó, nhiệm vụ đạo cụ ẩn cấp sử thi cũng đang tiến hành, thắng lợi mỉm cười ở ngay trước mặt, chỉ thiếu một cái đạo cụ ẩn cấp bậc bình thường mà thôi.
Trong trường hợp này, nếu hắn không tập hợp đủ toàn bộ đạo cụ ẩn trong phó bản thì chẳng phải hơi có lỗi với sự liều mạng của bản thân sao.
Ôn Giản Ngôn ấn vào nút đặt hàng.
“Đạo cụ đã được bỏ vào ba lô.”
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, nhìn 7000 tích phân nhanh chóng bốc hơi trong tài khoản mình mà tim hắn khẽ nhói.
Nhanh lên nhanh lên, còn mấy chục phút nữa là đến thời gian kết toán tích phân rồi.
Ôn Giản Ngôn tự an ủi lòng mình.
Đúng lúc này, sau lưng truyền tới tiếng la của Tô Thành:
“Ở đây, phòng 408 ở bên đây!”
Ôn Giản Ngôn phục hồi tinh thần. Hắn đóng giao diện rồi xoay người đi về phía Tô Thành.
Tô Thành chỉ vào một tấm bảng sắt phai màu trên cánh cửa đóng chặt, quả nhiên đây chính là căn phòng hắn muốn tìm.
Ôn Giản Ngôn khẽ gật đầu rồi tiến lên một bước, dùng tay cầm then cửa.
Xúc cảm kim loại lạnh lẽo truyền qua lòng bàn tay, một cỗ ý lạnh lan tràn làm hắn rùng mình. Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, ngay khi hắn định ấn tay nắm cửa xuống dưới thì trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ.
Hắn sững người trợn tròn mắt.
Khoan đã…
Hắn quay đầu nhìn lại.
Đây là tầng bốn… phòng thứ hai bên phải.
Đúng vậy, đây cũng chính là căn phòng hắn nhìn thấy từ ký túc xá. Hình như bóng người khủng bố đứng trong tòa nhà dạy học, dán mặt lên ô cửa sổ cũng ở…
Căn phòng thứ hai bên phải tầng bốn.
Tầm mắt Ôn Giản Ngôn dừng trên cánh cửa trước mặt, dấu sơn đỏ tươi trên tấm bảng sắt đã phai màu.
Chính là nơi này.
Phòng 408.
Hết chương 9
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!