Hai người sử dụng tốc độ nhanh nhất loạng choạng lao lên tầng.
Không biết có phải là do tâm lý không, có vẻ nơi này tối hơn ba tầng bên dưới.
Bóng tối phảng phất như miếng bọt biển hút sạch tất cả âm thanh, chỉ còn lại sự im lặng vô biên khó chịu.
Ôn Giản Ngôn dừng một chút, không tiếp tục xông về phía trước nữa.
"Làm, làm sao vậy?" Tô Thành thở hổn hển quay đầu nhìn sang.
Ôn Giản Ngôn lắc đầu.
Hắn bước hai bước về phía cầu thang, một tay đặt lên lan can, cẩn thận thò đầu nhìn xuống dưới.
"......"
Bên trong cầu thang im ắng.
Cho dù là tiếng roẹt roẹt của dao rọc giấy hay tiếng ngâm nga quỷ dị của mụ phù thủy đều biến mất sạch, cứ như đã bị cô lập ở một chiều không gian khác.
"Không đuổi theo." Ôn Giản Ngôn nhíu mày rời tầm mắt.
Tô Thành mờ mịt đứng bên cạnh, lồng ngực anh ta phập phồng lên xuống dồn dập, có chút khó hiểu nhìn chàng trai trước mặt.
Đây không phải chuyện tốt sao?
Nhưng vì sao...!trên mặt đối phương lại không có chút thoải mái nhẹ nhàng nào, trái lại càng thêm nghiêm trọng?
Thấy Ôn Giản Ngôn dường như không có ý định đi tiếp về phía trước, Tô Thành sợ hãi hỏi:
"Khoan đã, anh, chẳng lẽ anh muốn quay về chỗ cũ?"
Nhìn cầu thang tối đen như mực, nghĩ đến hai NPC truy đuổi không rời, Tô Thành nhịn không được rùng mình đề nghị:
"Hay là chúng ta đi quanh tầng bốn xem? Biết đâu có thể tìm ra manh mối mới."
Chưa bàn tới việc bây giờ có thể đi xuống hay không, cho dù là được đi chăng nữa, nhưng nhỡ đâu bọn họ lại rơi vào tình cảnh giống như vừa rồi?
Bây giờ trước mặt bọn họ chỉ còn con đường cuối cùng.
...Tiếp tục tiến về phía trước.
"...Được rồi."
Ôn Giản Ngôn thở dài một hơi, mệt mỏi gật đầu: "Đi thôi."
Thứ mùi bụi bặm ẩm mốc trôi nổi trong không khí.
Nhiệt độ hàng lang rất thấp, lạnh hơn mấy phần so với dưới lầu, khí lạnh giống như mũi khoan xuyên qua quần áo mỏng manh, dần dần xâm nhập vào từng khối cơ bắp.
Toàn bộ hành lang không có nguồn sáng nào, tất cả đều bị bao phủ bởi bóng tối ngày càng dày đặc.
Những cánh cửa đóng chặt xẹt qua bên người, bên tai tĩnh lặng đến rợn người, chỉ có thể nghe thấy tiếng ma sát rất nhỏ giữa đế giày và mặt đất.
Hai người mò mẫm đi trong bóng đêm, dường như khái niệm thời gian đã bị bóp méo, tưởng chừng mỗi giây mỗi phút kéo dài hàng thế kỷ.
Không gian phảng phất cũng bị kéo dài vô hạn, khiến cho người ta gần như sinh ra một loại cảm giác hốt hoảng lạ kỳ.
"Coong..."
Một tiếng chuông não nề từ dưới lầu vọng lên, không khí bụi bặm dao động làm người khác giật mình trong vô thức.
"Coong...!coong..."
Tiếng chuông liên tục vang lên, gõ mười hai tiếng.
12 giờ.
Đúng lúc này, âm thanh máy móc quen thuộc đồng thời truyền tới bên tai hai người:
"Ting, phát hiện thời gian livestream của streamer đã đạt ba giờ, có mở kết toán không?"
Âm thanh thình lình xuất hiện dọa Tô Thành sợ run vai.
Anh ta lén lút nhìn Ôn Giản Ngôn, thấy đối phương có vẻ cũng không chú ý tới sự thất thố của mình, lúc này mới yên lòng vụng trộm trả lời trong đầu:
"Mở."
Cùng lúc đó, Ôn Giản Ngôn cũng đang làm điều tương tự.
Hắn bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước, vừa đi vừa trả lời: "Mở."
"Phòng livestream 789326qwk cấp E, số lượt người xem bình quân mỗi giờ là 7000, có thể đổi được 700 tích phân.
Kiểm tra đo lường phát hiện streamer là người mới nên tích phân lần này thu được của bạn sẽ tăng gấp đôi.
Đã kết toán 1400 tích phân vào tài khoản bạn.
Vẫn còn thiếu 3200 tích phân để nâng cấp phòng livestream của bạn.
Mong streamer tiếp tục cố gắng để có được thành tích tuyệt vời lần nữa!"
"Trong livestream của bạn, có tổng cộng 226 người đã donate, đạt được 4150 tích phân.
Kiểm tra đo lường phát hiện streamer là người mới, hệ thống livestream sẽ không trích xuất tích phân của bạn.
Đã kết toán 4150 tích phân vào tài khoản bạn."
[Tích phân còn lại trong tài khoản bạn là: 28450]
[Thời gian kết toán tích phân tiếp theo là: 3:00]
Ngay sau đó, Ôn Giản Ngôn lại đổi hai tiếng thời gian sinh tồn, đảm bảo bản thân sống được đến trước đợt kết toán tiếp theo.
Sau khi mua xong, âm thanh kia lại vang lên:
[Tích phân còn lại trong tài khoản bạn là: 10450]
Ôn Giản Ngôn bỗng dừng bước.
Nháy mắt khi âm thanh kia vừa dứt, khóe mắt hắn tia được sự tồn tại của một cánh cửa cách đó không xa.
Lớp sơn vàng trên ván cửa bong tróc, tay nắm rỉ sét, biển số phòng treo xiêu vẹo.
"408".
Giữa không gian tối đen xung quanh, ba con số nửa rỉ sét kia có vẻ vô cùng đột ngột chói mắt, như thể có một sức mạnh vô hình nào đó đã hấp dẫn tầm mắt hắn nhìn qua.
"..."
Đệt.
Cuối cùng Ôn Giản Ngôn đành buông xuôi.
Hắn không thèm đổi sắc mặt, mắt không thèm chớp đi thẳng về phía trước.
Vài giây sau.
Phòng "408" lại xuất hiện bên cạnh hắn.
Ôn Giản Ngôn không thèm nhìn nó, âm thầm tăng nhanh tốc độ bước chân.
Chẳng mấy chốc, tấm biển phòng "408" như âm hồn bất tán xuất hiện trước mặt.
Ôn Giản Ngôn: "......"
Sải chân hắn phi như bay, từng cánh cửa phòng nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, tuy nhiên cánh cửa phòng "408" vẫn tiếp tục xuất hiện trong tầm nhìn.
Tô Thành mệt thở hổn hển, miễn cưỡng đuổi kịp bước chân Ôn Giản Ngôn: "Anh, anh Tiểu Ôn, anh không cảm thấy thời gian chúng ta đi...!hơi lâu sao?"
Hành lang kéo dài vô cùng vô tận về phía bóng tối xa xăm, giống như rơi vào vòng lặp không hồi kết.
Dựa theo kích thước tòa nhà, cho dù thế nào thì lúc này hành lang cũng nên có điểm dừng.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, ngọn đèn sáng trong cầu thang đã bị bóng tối nuốt chửng không thấy tăm hơi, sau lưng chỉ còn bóng tối đen xì.
Phòng ngủ hai bên hành lang đều không đánh số, từng cánh cửa phòng đóng chặt như bị hàn kín mít.
Những ô cửa sổ như những con mắt vô hồn chăm chú nhìn vào bọn họ.
Tưởng như toàn bộ thế giới chỉ còn lại dãy hành lang không điểm dừng cùng với hai kẻ lẻ loi đứng bên trong.
...Quỷ đả tưởng?
Tô Thành bất giác rùng mình một cái.
Ôn Giản Ngôn: "..."
Anh tưởng tôi không biết à?
Tôi chỉ không muốn biết thôi!
Rốt cuộc hắn cũng từ bỏ giãy giụa, chậm rãi dừng bước, mệt mỏi đáp:
"Ừm, hình như đúng thế thật..."
Tô Thành dừng chân, vất vả lắm mới lấy về nhịp thở bình thường.
Có vẻ anh ta không nhận ra phản ứng kỳ lạ của Ôn Giản Ngôn bên cạnh, trái lại cẩn thận dò xét hoàn cảnh xung quanh.
Đột nhiên Tô Thành phát hiện thấy điều gì đó:
"Uầy! Có phải chúng ta đã đi qua...!phòng 408 này không nhỉ?"
Ôn Giản Giản: "Đi qua rồi sao, tôi không chú ý."
Không ngờ lần này mình lại là người đầu tiên phát hiện manh mối, toàn thân Tô Thành lập tức tràn đầy sinh lực, cảm giác cuối cùng mình cũng có ích:
"Chắc chắn căn phòng này không bình thường!"
Anh ta nói một cách đầy tự tin.
Tô Thành cẩn thận tiến sát lại gần, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy cửa.
Một tiếng "kẽo kẹt" vang lên, phòng 408 mở ra một khe hở nhỏ.
Anh ta hào hứng: "Cánh cửa này mở được nè!"
Trên đường hai người đi qua, tất cả các cánh cửa khác đều bị khóa chặt, chỉ có duy nhất cánh cửa phòng 408 là đẩy được vào.
Điều này có nghĩa là gì? Điều này chứng tỏ nơi đây có manh mối họ muốn tìm!
Hai mắt Tô Thành sáng ngời quay đầu: "Anh Tiểu Ôn, đi, chúng ta đi vào thôi."
Ôn Giản Ngôn: "..."
...Cứu.
"Anh yên tâm, nếu thực sự có chuyện gì," Tô Thành ưỡn ngực kiên định nói: "Tôi nhất định sẽ bảo vệ anh!"
Khóe miệng Ôn Giản Ngôn giật giật: "...Cảm ơn."
Mặc dù hắn rất chắc chắn bên trong cánh cửa có nguy hiểm, nhưng cho dù là vậy thì Ôn Giản Ngôn cũng không thể không thừa nhận, dưới tình huống quỷ đả tưởng như bây giờ, việc lao đầu chạy loạn trong hành lang giống như con ruồi mất đầu chỉ tiêu hao sức lực một cách vô nghĩa, không có bất kì trợ giúp nào đối với họ.
Cho dù hắn có không muốn cỡ nào, nhưng dựa theo tình hình hiện tại...!Bước vào phòng "408" đã trở thành lựa chọn duy nhất của hắn.
Tô Thành dẫn đầu đẩy cửa đi vào.
Ôn Giản Ngôn thở dài một hơi nâng tay day trán, cuối cùng đành phải cắn răng theo sau.
Hắn vươn tay đẩy cánh cửa khép hờ trước mặt.
Bóng tối vô biên bao phủ tầm nhìn.
"...Này."
Ôn Giản Ngôn nhíu mày khẽ gọi.
Không ai trả lời.
"Cậu đang ở đâu?"
Vẫn không có người hồi đáp.
Gian phòng trước mặt tối đen tĩnh mịch, thứ duy nhất đáp trả lời hắn là tiếng gió vô cùng vô tận.
Rõ ràng người kia chỉ đi vào trước hắn hơn chục giây, nhưng giờ phút này Tô Thành giống như bị nuốt chửng, biến mất không thấy tăm hơi.
Không khí mục nát lạnh lẽo tràn vào khoang mũi khiến nhiệt độ cơ thể dần giảm xuống.
Một cơn rùng mình quái dị chầm chậm bò dọc sống lưng.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh mở cửa hàng hệ thống, bỏ hai mươi tích phân mua một cái đèn pin.
"Tách."
Một luồng sáng xuất hiện trong bóng tối, chiếu sáng khung cảnh trước mắt.
...Rất nhiều gương.
Ôn Giản Ngôn sững người.
Trước mặt hắn là vài chiếc gương soi toàn thân cỡ lớn, trên mỗi chiếc gương đều phản chiếu ánh sáng của đèn pin, cùng với đó là vẻ "ngoài mặt không lo trong lòng xoắn vó" của hắn.
Các tấm gương được xếp đan xen với nhau, ở giữa tách ra một con đường nhỏ kéo dài vào mê cung vô tận.
Trong tầm nhìn của mắt không có bóng dáng người thứ hai.
Ôn Giản Ngôn nuốt nước bọt quay đầu nhìn sau lưng.
Không biết kể từ khi nào, cánh cửa đi vào đã biến mất, chỉ còn vô số mặt gương lặng lẽ đứng sau, lẳng lặng phản chiếu thân hình của hắn.
"......"
Không có cách nào để quay về.
Ôn Giản Ngôn đành phải lấy lại bình tĩnh đi vào mê cung gương.
Đèn pin trong tay bị vô số nguồn sáng trong gương phản chiếu.
Vô số mặt gương từ bốn phương tám hướng phản chiếu dáng hình thanh niên.
Hắn vừa di chuyển, vô số bóng người cũng đồng thời chuyển động theo, giống như hắn bị vô số "bản thân" vây quanh theo dõi, thực sự khiến cho người ta rùng mình ớn lạnh.
Mặc dù bên trong mỗi tấm gương đều là cùng một khuôn mặt, tuy nhiên nếu nhìn quá lâu sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác đó là những người khác nhau.
Ôn Giản Ngôn vốn là người có trực giác nhạy bén, dưới sự vây quanh của vô số mặt gương, từng sợi dây thần kinh trong cơ thể hắn luôn duy trì ở trạng thái cảnh giác cao độ.
Chỉ cần bên rìa khóe mắt có chút rung động nhỏ nhất thôi cũng khiến cho hắn lập tức thấp thỏm.
Mới qua vài phút ngắn ngủi, Ôn Giản Ngôn thấy cả thể xác lẫn tinh thần mình đều mệt mỏi.
Thẳng cho đến khi...
Dưới ánh đèn pin, bóng hình của một cô bé xuất hiện gần đó.
Ôn Giản Ngôn sửng sốt.
Tiểu Khiết?
Hắn tiến lên vài bước, tuy nhiên phải dừng chân trước khi sắp va vào một tấm gương.
Đột nhiên hắn nhận ra, thứ mình vừa thấy chỉ là hình ảnh trong gương.
Trong gương, tay cô bé cầm một chiếc răng sữa vừa thay, giơ về phía một tấm gương khổng lồ khá quỷ dị, đưa ra ước nguyện bằng chất giọng ngây thơ — Tôi hy vọng mình có thể giúp mẹ.
Thân hình cô bé biến mất.
Ôn Giản Ngôn tiếp tục di chuyển về phía trước.
Trong mặt gương tiếp theo, mụ phù thủy kêu rên thảm thiết quỳ gối trước gương, dùng con dao nhỏ trong tay cắt phăng mái tóc dài đến thắt lưng của mình — Để cho con gái tôi trở về, tôi nguyện trở thành nô lệ của ngài.
Bước chân Ôn Giản Ngôn dừng lại rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Bên trong tấm gương tiếp theo.
Toàn thân mụ phù thủy ướt sũng đứng trước gương, ngũ quan vặn vẹo xấu xí y như quỷ quái.
Bà ta tự tay dùng con dao nhỏ moi mắt mình — Tôi xin hiến đôi mắt này để đối lấy nhiều mắt hơn, để cho kẻ giả vờ làm giáo viên thực tập nhưng lại bắt mất con gái mình không còn chỗ trốn.
Bạn đang đọc bộ truyện Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng, truyện Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng , đọc truyện Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng full , Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng full , Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng chương mới