"......"
Ngay khi Ôn Giản Ngôn vừa dứt lời, bầu không khí lập tức chìm vào khoảng lặng.
Không biết nụ cười trên khuôn mặt người trong gương đã biến mất từ lúc nào, biểu cảm của kẻ mang khuôn mặt giống hệt Ôn Giản Ngôn lạnh lẽo đến đáng sợ.
Hắn chậm rãi lặp lại một lần: "Cái gì?"
Sắc mặt chàng trai đối diện tái nhợt, vết thương nơi mu bàn tay lẫn lộn máu thịt, tiếng máu tí tách nhỏ giọt xuống dưới đất.
Rõ ràng bản thân đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, nhưng hắn vẫn thản nhiên nở nụ cười.
Đôi môi tái nhợt vì mất máu được máu tươi nhuốm đỏ, trông diêm dúa lạ thường giữa bóng đêm.
"Không phải thứ giá trị nhất của một con người là linh hồn sao?"
Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương: "Rõ ràng chủ động giao dịch với mày thì linh hồn sẽ dễ dàng chui ra hơn là cướp đoạt."
Hắn nở nụ cười:
"Huống chi còn là linh hồn có giá trị cao như tao, phải không?"
Kinh nghiệm nghề nghiệp nhiều năm đã dưỡng thành cho Ôn Giản Ngôn một thói quen tốt.
Đó là tình hình càng nguy hiểm, suy nghĩ của hắn càng bình tĩnh đến lạ thường.
Mặc dù vừa mới trải qua thời khắc sinh tử, nhưng đại não của Ôn Giản Ngôn vẫn không ngừng chuyển động tính toán, cẩn thận xem xét tất cả mọi chuyện kể từ khi mình bước vào căn phòng.
Hiển nhiên hai phòng 408 của ký túc xá và tòa nhà dạy học có mối quan hệ phản chiếu, bên trong có rất nhiều quy tắc tương đồng.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Ôn Giản Ngôn chắc chắn bản thân không phạm phải sai lầm trong từng đường đi nước bước.
Lẽ ra hắn nên rời khỏi đây trong suôn sẻ, lẽ ra không nên cho mấy tay mơ như hắn cửa "tất chết" trong phó bản cấp D.
Thế nhưng nó lại xuất hiện.
Tuy Ôn Giản Ngôn vẫn luôn dựa theo quy tắc chơi trò chơi, nhưng ngay lúc này lại có một "tấm gương" không dựa theo quy tắc.
Sau khi phá vỡ thỏa thuận đôi bên, "tấm gương" vẫn không bỏ cuộc.
Thay vào đó, nó cố gắng "ăn" hắn bằng được dù cho đôi bên không đạt thành hiệp định.
Điều này rất bất thường.
Trừ khi...
Trên người hắn có thứ gì đó vô cùng quý giá mà đối phương muốn có, thậm chí không tiếc phá vỡ quy tắc.
Dựa theo nội dung cuốn sổ tay Ôn Giản Ngôn nhặt được từ ngăn tủ 368, rất có khả năng nó muốn ám chỉ linh hồn của hắn.
Mặc dù Ôn Giản Ngôn không cảm thấy linh hồn mình có gì đặc biệt, nhưng kể cả khi xác suất suy đoán chỉ có 1% xảy ra thì hắn cũng sẽ đem nó trở thành 100%.
Người trong gương trầm mặc nhìn hắn bằng khuôn mặt không cảm xúc.
Dựa theo những lời nghe được trước khi bị kéo vào gương, Ôn Giản Ngôn mạnh dạn đưa ra phỏng đoán.
Có lẽ "tấm gương" vì để "đánh thức Đức Cha" nên mới cần tìm linh hồn nhân loại hiến tế, bởi vậy nó mới không từ thủ đoạn hòng chiếm đoạt nhiều linh hồn hơn.
Nếu đã như vậy, nó tuyệt đối sẽ không dùng "Đức Cha" của mình làm giao dịch, cho nên Ôn Giản Ngôn mới dám đánh cược.
Chẳng qua hắn cũng không tính nói ra những phỏng đoán này.
Chàng trai thản nhiên nheo hai mắt lại:
"Ừm...!Về phần nguyên nhân ấy hả..."
Hắn liếc bóng người bên trong kia, đầu lưỡi mềm mại ướt át nhẹ nhàng liếm qua cánh môi, cuốn đi dòng máu đỏ tươi sền sệt, khuôn mặt tái nhợt giữa màn đêm nom qua có vẻ quỷ dị tà ác.
Ôn Giản Ngôn mỉm cười khẽ nói.
"Chắc là yêu từ cái nhìn đầu tiên?"
Bầu không khí trong phòng livestream số 789326qwk bỗng trở nên xao động.
"Đỉnh đỉnh đỉnh!!!"
"Quá...!quá háo sắc (che ngực)!"
"Chào anh em, tôi xin tuyên bố tôi chính là người vừa gặp đã yêu của streamer, cảm ơn tất cả anh em đã chúc phúc cho bọn tôi."
"Lầu trên ăn gì mà bị mắc bệnh hoang tưởng thế?"
"Chắc là ăn củ đậu..."
"Chờ chút? Rõ ràng trước kia không có streamer nào chơi được đến đây, vì sao không ai chú ý đến cốt truyện vậy? Có phải sự chú ý của mọi người hơi lệch không?"
"..."
Giờ phút này, vẻ mặt vốn đã âm trầm của người trong gương cũng trở nên vặn vẹo méo mó.
Ôn Giản Ngôn thở dài thườn thượt, thoạt nhìn nụ cười của hắn có vẻ vô cùng gợi đòn:
"Uầy, mày không cần dùng mặt tao làm biểu cảm đó, khó coi lắm."
"Mày đoán không sai."
Chẳng mấy chốc, vẻ mặt âm trầm của kẻ trong gương đã bay biến sạch.
"Tao không có cách hoàn thành giao dịch mày đưa ra."
Hắn bình tĩnh mỉm cười: "Có lẽ mày đã đoán ra tao cũng cần phải tuân thủ các quy tắc.
Nếu con người bọn mày đưa ra mong ước mà tao không thể hoàn thành được, vậy thì tao không thể thu thập linh hồn của đối phương."
"Ôn Giản Ngôn" trong gương vỗ tay tán thưởng:
"Rất giỏi."
Tuy nhiên Ôn Giản Ngôn cũng không vì lời khen này mà cảm thấy vui, trái lại hắn híp mắt theo bản năng, cảnh giác nhìn vào chính mình trong gương.
Đối phương vẫn còn con bài tẩy chưa lật.
Khóe miệng của kẻ trong gương chậm rãi nhếch cao:
"Nhưng mày lại không biết là, mặc dù phá hủy quy tắc sẽ phải trả một cái giá nhất định, tuy nhiên không phải không thể thực hiện."
"Rắc rắc".
Một vết nứt mỏng xuất hiện trên gương, tình cờ xẹt ngang qua "Ôn Giản Ngôn".
Khuôn mặt đẹp trai đoan chính bị vết nứt phân chia, thoạt nhìn có vài phần méo mó lạ kỳ.
Hắn mỉm cười nói:
"Tao vẫn có thể cướp lấy linh hồn của mày, tất nhiên tổn thất sẽ nhiều hơn một chút, nhưng mà tao vẫn có thể chấp nhận được chút tổn thất này."
Ngay khi giọng nói dứt lời, quá trình cắn nuốt lại được mở ra, cơ thể chàng trai bắt đầu chìm xuống lần nữa.
Tuy nhiên một giây sau đó, vẻ mặt nắm chắc phần thắng của kẻ trong gương bỗng biến mất sạch:
"Khoan đã, cái..."
Giọng hắn bén nhọn cao vút, song lại bị cắt ngang một cách đột ngột.
Ôn Giản Ngôn cảm thấy mắt mình hoa lên, khung cảnh trước mặt nhanh chóng thay đổi.
Cơ thể hắn mất khống chế ngả về sau...!Giây tiếp theo, sống lưng hắn đập mạnh xuống sàn nhà, xương cốt thiếu điều muốn nứt thành từng mảnh nhỏ, cơn đau âm ỉ lan tràn khắp bề mặt tiếp xúc khiến hắn rít lên.
"Anh Tiểu Ôn, anh không sao chứ!"
Tô Thành vội vàng chạy qua đỡ vai Ôn Giản Ngôn.
Ôn Giản Ngôn bị hoa mắt, trước mặt toàn là ánh sao xoay mòng.
Hắn khoát tay ra hiệu mình vẫn ổn, nương theo lực đỡ của đối phương từ từ đứng dậy.
Cho dù là mê cung, mặt gương, hay bóng người say ngủ trong đó thì tất cả đều biến mất.
Trước mặt hắn là dãy hành lang quen thuộc và những cánh cửa đóng kín.
Cánh của phòng 408 kỳ lạ cũng biết mất theo.
"Tôi ra khỏi phòng 408 được một lúc rồi mà vẫn không thấy anh, vì vậy..."
Tô Thành tổ chức sắp xếp ngôn ngữ, sau đó nói bằng chất giọng mơ hồ: "Anh Tiểu Ôn, chắc anh còn nhớ tới mấy đạo cụ siêu nhiên tôi từng kể khi gặp anh chứ?"
Nhớ rõ là đằng khác.
Sở dĩ vừa rồi hắn đi vòng quanh cái gương kia chính là vì để kéo dài thời gian, chờ hệ thống livestream kết nối mạng.
Nhưng không ngờ là hệ thống vừa mới online, hắn còn chưa kịp sử dụng đạo cụ thì đã bị đạo cụ của Tô Thành kéo ra.
Ôn Giản Ngôn có phần bất ngờ nhìn Tô Thành rồi gật đầu.
Nếu như hắn nhớ không nhầm, giá tiền đạo cụ Tô Thành sử dụng không hề thấp, thế mà đối phương lại tình nguyện dùng nó cho tên "NPC" như mình, đây thực sự là điều hắn không lường tới.
Tô Thành vỗ ngực: "Không phải lúc nãy tôi đã nói sao, nếu xảy ra chuyện tôi nhất định sẽ bảo vệ anh."
Ôn Giản Ngôn liếc nhìn anh ta thêm một cái: "Cảm ơn."
Hắn đứng thẳng dậy buông tay khỏi người đối phương, lúc này Tô Thành mới chú ý tới miệng vết thương trên tay Ôn Giản Ngôn, không khỏi kinh ngạc: "Anh bị thương?"
Bây giờ Ôn Giản Ngôn mới cảm thấy đau.
Hắn cúi đầu nhìn bàn tay máu me của mình, khuôn mặt tái nhét cắn chặt răng, giả vờ bình tĩnh nói:
"...Không sao đâu."
Không sao cái rắm!
Đây chính là miếng thịt bị hắn dùng răng cắn mạnh xuống, không sao thế quái nào được.
Đau chết mất!
Mặc dù bình thường Ôn Giản Ngôn sống theo chủ nghĩa hưởng lạc, nhưng giữa lúc nguy nan hắn lại có thể ra tay cực kỳ tàn nhẫn với bản thân, gần như không có việc gì là không làm được.
Hắn biết rõ sự phân bố của các mạch máu và bắp thịt trên cánh tay, cho dù có cắn cũng cố ý tránh những bộ phận quan trọng, đảm bảo sau này có thể cử động bình thường.
Ôn Giản Ngôn nghiến răng xé một mảnh vải trên vạt áo sơ mi, thuần thục băng bó cầm máu.
Máu tươi nhuốm đỏ miếng vải, thoạt nhìn khiến người ta giật mình.
Sau khi xử lý xong xuôi, Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn về phía Tô Thành.
Dường như nhớ ra gì đó, hắn hỏi: "Cậu đã vào 408 rồi sao?"
"Ừm."
Tô Thành lắc đầu khó hiểu: "Nhưng bên trong không có gì hết."
Tất cả những gì anh ta nhìn thấy là một căn phòng ký túc xá trống không với diện tích chật hẹp.
Căn phòng không giường không bàn, trừ bỏ lớp bụi tích tụ dày đặc dưới đất thì không còn gì cả.
Sau khi không thu hoạch được thêm manh mối nào, anh ta xoay người trở lại hành lang, nhưng lúc đó đã không thấy Ôn Giản Ngôn đâu nữa.
Tô Thành lo lắng chờ một hồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng đối phương, thế là anh ta đành phải cắn răng sử dụng đạo cụ.
Ôn Giản Ngôn trầm ngâm suy tư.
Có vẻ Tô Thành đã mở cửa, tuy nhiên anh ta lại không bước được vào phòng 408 thật.
Cho nên điều kiện để vào phòng 408 là có chọn lọc?
"Còn anh thì sao?"
Tô Thành cúi đầu liếc nhìn bàn tay quấn vải của Ôn Giản Ngôn, cau mày lo lắng hỏi:
"Anh đã gặp nguy hiểm gì ngoài hành lang à?"
Nguy hiểm.
Nghe thấy từ này, thứ lập tức lóe lên trong đầu Ôn Giản Ngôn không phải là tấm gương cố gắng cưỡng đoạt linh hồn mình, mà là người đàn ông với bóng hình mơ hồ trong tấm gương đó.
Không hiểu vì sao, rõ ràng y không gây ra bất cứ hành vi nào tổn hại đến hắn, nhưng cảm giác áp bách mà người nọ mang đến còn mạnh hơn cả tấm gương kia.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt nắm cổ tay mình, cẩn thận dịch chuyển nơi bị thương, mở miệng đáp:
"Tôi..."
Hắn chỉ kịp bật một âm tiết ngắn thì phía bên kia hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, cắt ngang lời nói dang dở của Ôn Giản Ngôn.
Tô Thành giật mình quay đầu nhìn qua.
Tim Ôn Giản Ngôn cũng giật bắn.
Hắn căng mắt nhìn chằm chằm nơi phát ra tiếng động, cánh tay bị thương buông thõng bên hông, dáng người thon dài căng chặt khom nhẹ xuống, giống như một loài động vật duyên dáng họ mèo.
Tiếng bước chân từ từ tiến tới gần, càng lúc càng trở nên dồn dập gấp gáp, giống như có người đang lao nhanh về phía này.
Một chùm sáng xiêu vẹo xuyên qua bóng tối, từ xa chiếu lại chỗ hai người.
Dường như kẻ đầu bên kia cũng chú ý tới hai vị khách không mời mà tới là bọn họ.
Đối phương bỗng nhiên dừng bước, kéo dài khoảng cách đôi bên:
"Ai?"
Xuyên qua bóng tối dày đặc, giọng của đối phương có vẻ rất căng thẳng, lộ rõ sự đề phòng cao độ.
Giọng nói này...!hình như hơi quen quen.
Ôn Giản Ngôn có chút giật mình.
Tô Thành trợn tròn mắt: "Khoan đã, anh là...?"
Chùm sáng cẩn thận lia qua khuôn mặt hai người, chiếu sáng khuôn mặt của họ.
Ôn Giản Ngôn khẽ nheo mắt, hàng lông mi dài ngăn cản tia sáng chói lòa, nét mặt của hắn vẫn bình tĩnh như thường.
Chẳng mấy chốc chùm sáng đã hạ xuống, nương theo tiếng bước chân truyền đến, ba người đối diện đi về phía trước.
Người dẫn đầu cầm đèn pin trong tay, ánh sáng hơi mờ thoảng qua khuôn mặt gã.
Ôn Giản Ngôn lập tức nhận ra thân phận của đối phương...!là streamer kỳ cựu giải thích quy tắc trong nhà ăn.
Khổng Thế Hưng liếc nhìn hai người trước mặt, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc khó phát giác:
"Là các người?"
Một người là streamer mới, một người là NPC bị quái vật trong phó bản điên cuồng tìm kiếm khắp nơi.
Sự kết hợp giữa hai người quá kỳ lạ, thật sự khiến gã không sao tưởng tượng được.
"Sao các cậu lại ở đây?"
Hiển nhiên Tô Thành khá yên tâm khi thấy mấy streamer giống mình.
Anh ta tiến lên một bước nói:
"Chúng tôi đã lên trên được một lúc, tầng này rất tà môn, căn bản là không xuống được."
Tô Thành thở dài hỏi: "Còn bọn anh thì sao?"
Khổng Thế Hưng cau mày đáp: "Chúng tôi cũng lên được một lúc nhưng không có cách rời đi."
Gã liếc mắt nhìn Ôn Giản Ngôn một cái, Tô Thành cũng không nhận ra được động tác nhỏ của đối phương.
Anh ta phấn khích nói: "Vậy thì tốt quá, tiếp theo chúng ta có thể cùng nhau..."
Tô Thành chưa kịp dứt lời đã bị Khổng Thế Hưng cắt ngang: "Tất nhiên."
Gã bước lên trước, thân mật quàng tay ôm cổ Tô Thành, tỏ vẻ đôi bên vô cùng thân thiết: "Chúng ta đều là bạn học cùng lớp, quen biết nhau lâu như vậy tất nhiên phải giúp nhau rồi."
Khổng Thế Hưng nhìn về phía Ôn Giản Ngôn, trên mặt lộ chút ngượng ngùng khó nói:
"Cái kia...!thầy, tôi có chút chuyện riêng muốn nói với bạn, xin hỏi có thể không..."
Tô Thành sửng sốt một chút, sau đó mới sực tỉnh.
Có vài chuyện...!không thể nói trước mặt NPC.
Bạn đang đọc bộ truyện Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng, truyện Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng , đọc truyện Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng full , Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng full , Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng chương mới