Nếu muốn xuống dưới tầng hầm thứ hai nhất định phải có chìa khóa, xem ra lần này bọn họ không thể không đến tầng năm.
Năm người rời khỏi phòng mổ bị bỏ hoang, men theo đường cũ trở về thang máy chung của tòa nhà.
Ánh đèn bên trong hành lang lạnh lẽo mờ ảo, phía dưới vẫn còn lưu lại dấu chân đẫm máu khi họ bỏ chạy.
Dấu chân mơ hồ in trên mặt đất bóng loáng, không khí trôi nổi mùi máu tanh tưởi chưa tan.
Dọc đường ai cũng lo lắng, nhưng may mắn là bọn họ chưa từng gặp phải tình huống nguy hiểm như vừa rồi.
"Ting..."
Cửa thang máy mở ra.
Ánh đèn sáng ngời quen thuộc xua tan lo lắng, mọi người vô thức thở phào nhẹ nhõm đi vào bên trong.
Lưu Vũ Trạch ấn nút số "5".
Cánh cửa thang máy từ từ đóng lại.
Nhưng ngay lúc nó chuẩn bị khép chặt thì đột nhiên kẹt cứng, giống như bị thứ gì đó mắc vào, sau đó chậm rãi mở ra.
Hành lang trước mặt trống vắng lặng lẽ kéo dài về phía xa xa.
Lưu Vũ Trạch giật mình cúi đầu kiểm tra cánh cửa thang máy, sau khi xác nhận không có khác thường hắn lại nhấn nút đóng cửa.
Cửa thang máy đóng vào...
"Cạch."
Ngay khi chỉ còn một khe hở nhỏ, cánh cửa tiếp tục lặng lẽ trượt sang hai bên.
Lần này chắc chắn không còn là sự cố ngoài ý muốn.
"Ra ngoài, thang máy không an toàn." Văn Nhã vội vàng hạ giọng nói.
Tuy nhiên thời điểm bọn họ vừa mới đặt chân ra khỏi thang máy, chợt nghe thấy tiếng bước chân quỷ dị từ phía hành lang xa xa...
"Lép nhép", "lép nhép", "lép nhép".
Giống như tiếng của đôi chân nhớp nháp bước trên mặt đất bằng phẳng, từ từ mà chậm chạp, nhưng rất đều đặn tiến về phía trước.
Thoáng cái trái tim của mọi người đều vọt lên tới cổ họng, bọn họ vô thức quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Cuối hành lang, một bóng người quỷ dị bê bết máu xuất hiện dưới ánh đèn mờ ảo.
Động tác của nó cứng ngắc chậm chạp, khớp gối quay ngược hướng khi di chuyển, tứ chi lắc lư không phối hợp, như thể chúng được khâu lại với nhau bằng sợi chỉ đen.
Vẻ ngoài của nó giống hệt những con quái vật đã tấn công họ ở hành lang trước.
Đồng tử của streamer tự do bỗng co rụt rồi hoảng hồn kêu lên: "Chạy mau! Mùi máu trên người nó quá nặng, đẳng cấp khác hẳn với đám lúc trước."
"Két..."
Âm thanh kim loại quỷ dị phát ra từ đằng sau.
Ôn Giản Ngôn đi cuối ngoảnh đầu nhìn lại, nom thấy một màn vô cùng kinh hãi.
Từng đốt ngón tay trắng bệch bò ra khỏi giếng thang máy, mắc giữa khe hở của hai cánh cửa, từng chút từng chút cạy mở cửa ra, sau đó vươn tay chộp về phía hắn.
Cái đền đệt.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi lùi lại mấy bước, dùng tốc độ nhanh nhất rời xa khỏi giếng thang máy.
Đúng lúc này, dường như xác chết gần đó ngửi thấy mùi hương quen thuộc, bước chân chậm chạp của nó đột nhiên tăng tốc, dùng sự linh hoạt khó tưởng lao về phía này.
"Cầu thang ở bên kia."
Khổng Lão Lục dùng chất giọng hoảng sợ biến điệu hét lên.
Lý Tông Trạch cắn răng: "Mẹ kiếp! Thế nào còn trước công sau kích, độ khó của phó bản này cũng cao quá rồi."
Đây là cấp C sao, thật sự là cấp C sao?
Khổng Lão Lục vừa chạy vừa suy sụp gào to: "Không phải độ khó này nên thuộc về bên phe đen hả?"
...Ngay cả độ khó bên đỏ đã cao như vậy, thế thì chẳng phải bên đen sẽ là khó khăn cấp địa ngục?
Phòng livestream phe đỏ:
"..."
"..."
"Đúng vậy, chắc chắn loại đối xử này thuộc về bên đen.
Nhưng mà mấy người vẫn luôn hành động cùng đội trưởng bên đen mà!!"
"Trừ bỏ vô cùng đau đớn thì tôi không biết nói gì.
Hây, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình ủng hộ nhầm phe trong cội nguồn săn.
Tích phân của tôi ơi!!"
Tất cả mọi người đều dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía cầu thang, tiếng bước chân lộn xộn dồn dập vang vọng khắp hành lang trống trải, nhiệt độ không khí cũng giảm mạnh.
Đột nhiên Ôn Giản Ngôn cảm thấy mắt cá chân mình bị siết chặt, động tác của hắn chậm lại suýt chút nữa thì vấp ngã.
Hắn cúi đầu nhìn.
Không biết từ bao giờ ngón tay trắng bệch trong thang máy bắt đầu đuổi theo hắn, lúc này đang nắm chặt cổ chân Ôn Giản Ngôn.
Cùng lúc đó, xác chết giống như tìm được mục tiêu lao về phía trước, khoảng cách hai bên nhanh chóng được rút ngắn lại, làm Ôn Giản Ngôn có thể thấy rõ phía dưới cổ tay đối phương trống rỗng, chỉ có một sợi chỉ nhỏ dùng để khâu vá đang tung bay.
Toi!
E rằng những ngón tay này cũng là của con quái vật trước mặt.
Cái miệng mất đi khớp xương của nó mở to cắn mạnh xuống Ôn Giản Ngôn.
"Mẹ chạy mau đi!"
Một anh linh hiện lên từ giữa không trung gào thét đẩy Ôn Giản Ngôn ra, tuy nhiên lại bị quái vật cắn lấy cơ thể.
"A a a a a..."
Quỷ anh bị cắn phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Xác chết gặm cắn quỷ anh xanh tím trong miệng, tròng mắt quỷ dị chuyển động lập lòe ánh sáng tham lam.
Cái miệng của nó nhúc nhích nhai nuốt, song hai mắt vẫn dính chặt lên người Ôn Giản Ngôn.
Ngày càng có nhiều quỷ anh xuất hiện từ hư không, có đứa trong chúng lao về phía con quái vật, cố gắng ngăn chặn hành động của nó.
Có đứa vòng cánh tay nhỏ qua vai Ôn Giản Ngôn rồi hét to bên tai hắn:
"Mẹ chạy mau đi!"
"Mẹ chạy mau đi!"
Đúng vậy, chạy trốn là giải pháp tốt nhất.
Trở thành mẹ của quỷ anh chỉ là cách thức tạm thời, bây giờ chúng nó nguyện ý chủ động dùng thân thể mình làm mồi nhử, cầm chân quái vật vừa nhìn đã biết là không đơn giản, thậm chí có thể cắn nuốt quỷ quái.
Đối với Ôn Giản Ngôn mà nói thì đây chính là chuyện tốt dâng đến cửa, cho dù hắn hy sinh mấy quỷ anh này nhưng trên người hắn vẫn còn hơn trăm con quỷ anh khác, chạy trốn không thành vấn đề.
Ánh mắt của Ôn Giản Ngôn vô thức nhìn về quỷ anh đang bị nhai kia.
Quỷ anh kêu thảm thiết: "Mẹ, mẹ ơi..."
Chết tiệt.
[Đã kích hoạt Răng của Tiểu Khiết (đạo cụ cấp khó trong phó bản Trường cấp ba Đức Tài)]
Một giây sau, mái tóc đen dài rậm rạp nhào về phía con quái vật, nháy mắt quấn chặt lấy nó khiến nó không thể cử động.
Ôn Giản Ngôn xông lên phía trước vài bước, kéo mạnh quỷ anh từ bên trong miệng xác chết ra, kẹp nó dưới nách rồi xoay người bỏ chạy.
Hắn nghiến chặt răng.
Thôi quên đi.
Một ngày làm mẹ cả đời làm mẹ!
Giữa đám tóc đen vặn vẹo, con ngươi tham lam xoay tròn nhìn chằm chặp vào bóng lưng chạy trốn của chàng trai.
Miệng nó chậm rãi làm ra hành động nhai nuốt, phảng phất như đang tưởng tượng hương vị gặm nhấm đối phương.
Chẳng mấy chốc Ôn Giản Ngôn đã chạy vào cầu thang.
Có lẽ bởi vì rời khỏi khu vực tầng bốn nên con quái vật không đuổi theo nữa.
Quỷ anh bị gặm mất nửa cơ thể nằm trong tay hắn khóc nức nở, bàn tay nhỏ bé màu xanh đen ôm chặt chàng trai, ỷ lại dựa vào ngực hắn: "Mẹ ơi..."
Ôn Giản Ngôn sờ đầu nó: "Có đau không?"
"Đau ạ."
Nó ngước đôi mắt đen kịt khủng bố lên nhìn chằm chằm đối phương, dùng chất giọng luyến mộ đáp.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt, ánh đèn tù mù góc cầu thang chiếu xuống mặt hắn, làm cho khuôn mặt tuấn tú càng thêm dịu dàng.
Hắn ôm quỷ anh nhẹ nhàng nói
"Vù vù, đau đớn bay đi."
Những quỷ anh khác: "..."
Xí! Cái đồ không biết xấu hổ chỉ biết chiếm sự chú ý của mẹ! Chúng nó là quỷ làm gì biết đau!
Đám quỷ anh ghen tị đến biến hình nhao nhao hiện thân, rúc vào trong ngực Ôn Giản Ngôn, không cam lòng yếu thế tranh đoạt nhiệt độ vòng tay hắn: "Mẹ ơi con cũng đau."
"Mẹ ơi con cũng muốn thổi!"
"Mẹ ơi..."
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"Vờ lờ, đây là cái gì? Hiện trường tranh sủng sao?"
"Nhưng streamer cũng thú vị thật.
Chỉ vì một con quỷ anh trong 110 con quỷ anh mà nỡ dùng đạo cụ cấp khó..."
"Gì chứ, đây rõ ràng là ngu xuẩn.
Hiển nhiên phó bản vì muốn ngăn chặn hành vi bug của streamer nên mới sinh ra con quái vật kia.
Mặc dù số lượng xác chết nhiều nhưng tính công kích không cao, nhưng bây giờ con quái vật đã ăn hết xác chết khác.
Bạn đang đọc bộ truyện Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng, truyện Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng , đọc truyện Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng full , Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng full , Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng chương mới