Tống Hoài Thừa ngồi được một lát đã muốn về. Lê Hạ kéo anh một cái, “Mới ngồi có tí cậu đã muốn rời đi? Quay lại uống vài chén với Hứa tổng đã, gần đây cậu không đến công ty, không biết vài người bạn cũ đã muốn nói lời tạm biệt với chúng ta rồi.”
Tống Hoài Thừa không để tâm lắm, “Cậu đi đi. Tôi còn có việc đi về trước.”
“Cậu có thể có việc gì? Còn không phải là việc của vị kia sao? Hoài Thừa, có một số việc không nên gấp, hai người đã xa nhau 4 năm rồi, bây giờ cậu muốn một bước lên trời (1) là điều không thể nào. Vẫn nên duy trì khoảng cách thích hợp, bình tĩnh ứng biến.” Lê Hạ chân thành nói.
(1) Một bước lên trời: mau chóng đạt được vị trí cao nhất
Tống Hoài Thừa âm thầm nhíu mày, “Tôi muốn ở cạnh cô ấy nhiều hơn.”
“Vậy cô ấy có muốn ở cạnh cậu không? Nếu tôi là Cố Niệm, cậu mà làm như thế với tôi, tôi chắc chắn sẽ không gặp cậu đâu, cho dù cậu có là cha của con mình thì thế nào? Cho nên vẫn nên nghe lời khuyên của người anh em này đi. Vẫn nên giữ khoảng cách mới ổn!”
Tống Hoài Thừa giống như đang suy tư, nhấp một ngụm rượu, “Cậu nói xem, tôi còn có thể làm gì bây giờ?”
“Tôi cảm thấy, cậu vẫn nên duy trì thái độ cao ngạo lạnh lùng đi, rất có khí chất. Hiện tại cậu thay đổi quá nhiều. Rốt cuộc tình cảm cậu dành cho Cố Niệm là gì?”
Tống Hoài Thừa lắc lắc rượu trong ly. Tình cảm của cô và anh quá phức tạp. Anh không trả lời Lê Hạ.
“Đúng rồi, tên bác sĩ kia xuất viện rồi. Lúc đó cậu ra tay cũng thật độc ác.”
“Nếu hôm đó Cố Niệm cố ý đăng kí với hắn, tôi tuyệt đối sẽ không xuống tay nhẹ nhàng như vậy.” Ánh mắt Tống Hoài Thừa hiện lên một vài cảm xúc mà Lê Hạ không hiểu.
Lê Hạ chỉ cho rằng anh tức giận.
Hôm sau, Cố Phán sẽ đến nhà trẻ, từ sáng sớm Tống Hoài Thừa đã rời giường.
Bọn họ ngồi trước bàn ăn, im lặng ăn bữa sáng.
Cố Niệm và Cố Phán đều không nói chuyện, Tống Hoài Thừa vài lần muốn mở miệng, thấy hai người đều mang vẻ mặt lạnh lùng, anh chỉ đành nuốt lời nói trong miệng xuống.
“Mẹ, con ăn xong rồi.” Cố Phán khó có lúc ăn nhanh như vậy.
Cố Niệm lấy khăn lau khóe miệng cho bé, “Đến nhà trẻ phải tự mình ăn cơm, có chuyện gì thì nói với cô giáo.”
Cố Phán gật đầu, “Biết rồi ạ.”
“Anh lái xe đưa hai mẹ con đi.” Tống Hoài Thừa thấy hai người chuẩn bị ra ngoài liền mở miệng.
“Không cần, vài phút mà thôi.” Cố Niệm lạnh lùng từ chối.
Tống Hoài Thừa cầm chìa khóa xe, không lên tiếng, cứng đờ nhìn theo hai mẹ con.
Anh lại bị từ chối.
Dọc theo đường đi, tâm trạng của Cố Phán cực kỳ tốt, “Mẹ, chú Lục đi đâu rồi ạ?”
Cố Niệm thật không ngờ bé sẽ hỏi về Lục Diệp Thanh, “Chú Lục đi công tác.”
“Con rất nhờ chú Lục.” Cố Phán cúi đầu buồn bã nói.
Trong lòng Cố Niệm chua xót, “Vài ngày nữa, mẹ sẽ đưa con đi thăm chú Lục.”
“Mẹ không cần phải lừa con. Con biết Tống Hoài Thừa không thích chú Lục, rõ ràng là ghen tị mà.” Cố Phán bình tĩnh nói.
Cố Niệm không lên tiếng.
Cố Phán đi nhà trẻ, Cố Niệm liền trở về phòng vẽ tranh. Công việc không thể dừng lại, cô còn phải tiếp tục kiếm tiền, cô phải chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc sống sau này.
Lúc đến, Phương Hủ Hủ đang gọi điện thoại, giọng nói gấp gáp, “Anh bảo tôi phải làm sao bây giờ? Tôi đã 28 rồi. Không cần phải lấy tuổi tác ra làm cái cớ! Phương Hủ Hủ tôi chưa bao giờ sợ cái đó.”
Bước chân Cố Niệm ngừng một chút.
Phương Hủ Hủ nghe thấy động tĩnh, “Tôi tắt máy đây, lần tới nói sau.” Cô quay đầu, sắc mặt tràn đầy khó chịu.
“Hủ Hủ, điện thoại của ai vậy?” Cố Niệm hỏi: “Cậu đang yêu à?”
Phương Hủ Hủ ngồi xuống, “Ừ.”
“Là ai?” Cố Niệm hạ giọng hỏi.
Phương Hủ Hủ có chút phiền não, “Một người đàn ông.”
Trong lòng Cố Niệm hơi hồi hộp, cô hít một hơi thật sâu, “Là người đàn ông lớn tuổi.”
Phương Hử Hử không nói chuyện.
Lòng Cố Niệm khẽ run lên, cô giống như nghĩ tới điều gì đó, “Tài chính của căn phòng vẽ tranh này làm sao quay vòng được?”
Phương Hủ Hủ cắn môi.
Cố Niệm gần như điên rồi, giữ chặt tay cô ấy, “Tiền ở đâu ra?”
“Được rồi, tiền là mình đi mượn, cậu nắm tay mình chặt quá, đau chết đi được.” Phương Hủ Hủ hất tay cô ra, “Chuyện của mình, mình có thể xử lý tốt. Cậu yên tâm đi.”
“Rốt cuộc là ai?” Cố Niệm lại một lần nữa đặt câu hỏi.
Sắc mặt Phương Hủ Hủ căng thẳng, rốt cục nói ra hai chữ, “Lão Lương.”
Trong thoáng chốc Cố Niệm cảm giác sức lực toàn thân đều bị mất hết, “Cậu điên rồi sao?! Thầy Lương!!! Ông ấy bao nhiêu rồi?” Cố Niệm không thể tin nổi, người thầy cô kính trọng nhất thế nhưng lại có mối quan hệ yêu đương với bạn thân cô. Tại sao lại là ông ấy?!
Phương Hủ Hủ có chút bất đắc dĩ, “Không phải là chỉ lớn hơn mình 16 tuổi thôi sao?”
Cố Niệm chỉ cảm thấy hoảng hốt, “Ông ấy kết hôn rồi.”
“Mình biết. Anh ấy và vợ cũng không yêu nhau.”
“Nhưng bọn họ cũng đâu có ly hôn.”
Phương Hử Hử chua xót nhếch mép, “Mình sẽ chờ đến ngày anh ấy ly hôn. Cậu yên tâm, không phải như cậu nghĩ đâu.”
Vợ Lương Cảnh Thâm mang theo đứa con ra nước ngoài sống, tuy rằng tình cảm vợ chồng không hề có nhưng hai người đều vì con mà tạm thời sẽ không ly hôn.
“Bắt đầu từ khi nào?” Cố Niệm khó khăn hỏi.
Phương Hủ Hủ hít một hơi thật sâu, “Mình thầm thích anh ấy rất lâu. Anh ấy từng hỏi mình, vì sao không đi Barcelona? Khi đó mình không trả lời. Bởi vì anh ấy chính là lý do mình ở lại thành phố D. Làm sao bây giờ? Mình lại yêu một người đàn ông lớn tuổi.” Hốc mắt Phương Hủ Hủ đã đầy nước mắt.
Cố Niệm hít sâu vài cái, mới làm cho bản thân bình tĩnh lại.
Hai người im lặng ngồi, một lúc lâu sau vẫn không mở miệng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cho đến khi di động của Cố Niệm vang lên, mới đánh tan sự yên lặng.
Là điện thoại của Tống Hoài Thừa.
“Em đi đâu vậy? Dì Triệu nói em không về nhà.”
Ngọn lửa trong lòng Cố Niệm đúng lúc không có chỗ phát tiết, “Tôi không phải là cái gì của anh! Tôi đi đâu là tự do của tôi! Tống Hoài Thừa, anh không thể xen vào!”
Phương Hủ Hủ âm thầm mừng thầm, Tống Hoài Thừa đã thay cô nhận lửa giận của Cố Niệm.
Trong lòng Tống Hoài Thừa cũng không thoải mái, tức giận đến nỗi không nói được chữ nào, trực tiếp tắt điện thoại, sắc mặt kém tới cực điểm.
Thư kí cầm văn kiện bước vào bị khí thế của anh làm cho hốt hoảng. Lo sợ bất an báo cáo cho anh lịch trình công việc sắp tới, Tống Hoài Thừa vẫn không nói một lời.
Cuối cùng cô mới nói, “Tống tổng, buổi sáng ngài bảo tôi đặt vé vào cửa Disney Hong Kong và khách sạn, tôi đều đã làm xong.”
Vẻ mặt Tống Hoài Thừa thay đổi, “Hủy hết đi.”
Đồ tiểu nhân không có lương tâm.
Cố Niệm mắng xong, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Phương Hủ Hủ tiến đến trước mặt cô, “Đừng tức giận nữa, mình giấu diếm cậu là mình không đúng.”
Cố Niệm không nói gì, nghĩ nghĩ, “Thầy Lương có nói về việc ly hôn với vợ không?”
Phương Hủ Hủ ấp úng, thật ra gần đây cũng vì chuyện này mà bọn họ cãi nhau. Lương Cảnh Thâm đề nghị ly hôn, kết quả vợ ông lại đột nhiên đổi ý.
“Anh ấy nói rồi, anh ấy đang xử lý chuyện này.” Phương Hủ Hủ có chút phấn khởi, nói.
Cố Niệm thở dài, “Quả thật mình không ngờ, thầy Lương sẽ thích người như cậu.” Hiện tại cô cố gắng không nói mấy câu xui xẻo. Danh tiếng của Lương Cảnh Thâm ở giới mỹ thuật tạo hình tất nhiên sẽ làm Phương Hủ Hủ gặp áp lực.
Miệng lưỡi người đời rất đáng sợ.
“Cậu có ý gì?!” Phương Hủ Hủ tức giận.
“Ý mình là về sau mình nên xưng hô với hai người như thế nào, gọi cậu là sư mẫu hay gọi thầy Lương là em rể?”
“Mình cũng không để ý đâu.”
Cố Niệm lắc đầu, “Thế thì chẳng phải Phán Phán sẽ gọi cậu là bà sao?”
Vẻ mặt Phương Hủ Hủ bỗng chốc đen lại, “Cứ giữ nguyên như trước đi.”
Khi hai đang người nói chuyện, đột nhiên xuất hiện bốn, năm người đàn ông, đám người họ cao lớn thô kệch, vẻ mặt giống như hung thần. Cố Niệm và Phương Hủ Hủ còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì người cầm đầu bỗng dưng hét lên, “Đập vỡ hết đi!”
“Các người làm cái gì vậy? Dừng tay!” Cố Niệm la lên.
Phương Hủ Hủ vội kéo lấy tay cô, hai người không dám tách nhau ra, cô tranh thủ lấy di động ra, chuẩn bị báo cảnh sát.
Một người trong số đó nhìn thấy, mạnh mẽ giật điện thoại của cô, “Nếu mày dám báo cảnh sát, ngày nào tao cũng sẽ đến đây đập phá!”
Cố Niệm nghiêm mặt đi từng bước về phía trước, “Anh dám!” Nói xong cô giật lại di động!
Tên đàn ông kia kéo tóc cô, “Tao không dám?” Hắn tàn nhẫn nhìn cô chằm chằm, đáy mắt tràn ngập sự lạnh lẽo, đẩy mạnh Cố Niệm vào tường.
Thân thể Cố Niệm dường như đã chết lặng, không cảm nhận được sự đau đớn. Cô yếu ớt dựa vào tường.
Phương Hủ Hủ hoảng sợ, “Cố Niệm!”
Tên đàn ông đi đến trước mặt Cố Niệm, “Mày nói xem tao có dám không?” Hắn lạnh lùng cười một tiếng.
Cố Niệm cắn môi, sắc mặt trắng bệch, “Là ai phái anh tới đây?” Người đầu tiên cô nghĩ tới chính là chủ nợ của cha cô.
Tên đàn ông không trả lời cô, “Chú ý một chút!”
Trong phòng bừa bộn vô cùng.
Phương Hử Hử đỡ Cố Niệm dậy, “Thế nào? Có bị thương ở đâu không?”
Cố Niệm nhíu mày, khẽ cắn môi, “Không sao.”
“Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút.” Phương Hủ Hủ lo lắng nói.
“Báo cảnh sát đi!” Cố Niệm yên lặng nói.
Phương Hủ Hủ nhấn số gọi 110. Cảnh sát đến hiện trường chụp ảnh, ghi chép lại xong các cô mới đến bệnh viện.
“Đúng là lũ điên!” Phương Hủ Hủ tức giận nói, “Hy vọng cảnh sát có thể nhanh bắt được bọn họ.”
“Hắn ta là lưu manh.” Cố Niệm nói, cô xoa bả vai, “Hủ Hủ, cậu còn nhớ rõ buổi tối mình bị đánh bốn năm trước không?”
“Làm sao có thể quên được!” Phương Hủ Hủ vĩnh viễn sẽ không quên, nếu cô đến chậm một bước, có lẽ Cố Niệm sẽ không còn nữa, còn cả Cố Phán.
Cố Niệm nhắm mắt lại, “Vừa nãy mình có cảm giác như nhìn thấy mấy tên đó.” Thân thể của cô lạnh run, sắc mặt trắng bệch.
Buổi tối hôm ấy rất khủng bố, nhiều năm như vậy, tựa như ác mộng bao phủ cô.
Phương Hủ Hủ mở to hai mắt nhìn, cô hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Đừng sợ, mình ở cùng cậu.” Cô nắm tay Cố Niệm, cảm giác được thân thể cô ấy run rẩy, “Niệm Niệm, mình ở đây, vẫn luôn ở đây.”
Cố Niệm im lặng cắn chặt môi.
Bác sĩ chụp X-quang cho cô xong, xương cốt không có vấn đề gì, nhưng lại bị thương ngoài da, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi.
Cố Niệm thầm cảm thấy may mắn, may mà không giống như bốn năm trước, cô nhìn bàn tay mình, khẽ thở dài.
Hai người vừa mới chuẩn bị về, lại bất ngờ nhìn thấy Lục Diệp Thanh đi qua.
Thời gian giống như yên lặng. Bóng dáng hắn tựa như in sâu vào trong đôi mắt cô.
Cố Niệm bất động.
Vẻ mặt Lục Diệp Thanh hờ hững, vẫn nhìn vào mắt cô như bình thường.
Im lặng nhìn nhau
Phương Hủ Hủ nói một câu, “Mình xuống tầng trước.”
Lục Diệp Thanh nuốt một ít nước bọt.
Cố Niệm nhếch miệng.
Hai người cũng đồng thời mở miệng, “Anh/Em…”
Một chữ vừa bật ra, tiếp theo lại yên lặng.
“Sao em lại đến bệnh viện?” Lục Diệp Thanh khống chế tâm trạng của mình.
“Không cẩn thận bị ngã.” Cố Niệm giải thích, khóe miệng mang ý cười, “Không sao đâu.”
Lục Diệp Thanh nhìn má lúm đồng tiền của cô, “Em đang nói dối.” Hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Có phải do anh ta hay không?”
Cố Niệm liên tục lắc đầu, “Không phải, không phải.” Cô không muốn khiến hắn lo lắng, “Hiện tại anh ta đối xử với em và Phán Phán cũng không tệ lắm. Anh thế nào rồi? Vết thương đã khỏi chưa?”
Lục Diệp Thanh biết cô trốn tránh, đôi mắt nặng trĩu, “Anh định ngày mai sẽ xuất viện.”
Cố Niệm gục đầu xuống, “Diệp Thanh, thật sự xin lỗi.” Cuối cùng vẫn là cô phụ anh,”Thật sự xin lỗi anh.” Cô thấp giọng lẩm bẩm. Phần tình cảm này, cô trả không nổi, cả đời cũng không trả nổi.
Lục Diệp Thanh chậm rãi nâng tay, chỉnh lại vài sợi tóc rối của cô. “Chăm sóc cho bản thân thật tốt. Có chuyện gì hãy liên lạc với anh.”
Cố Niệm vẫn như cũ cũng không nói ra được.
Hai người đắm chìm trong sự đau xót, không ai chú ý tới một người đứng cách đó không xa.
Buổi chiều, Cố Niệm đến nhà trẻ đón con, Tống Hoài Thừa cũng đến đây. Vào buổi sáng hai người nói chuyện điện thoại tràn đầy khói súng, nên lúc này sắc mặt ai cũng rất khó coi. Phán Phán đi ra nhìn thấy cha mẹ, có chút hưng phấn.
Bé kéo tay Cố Niệm, Cố Niệm âm thầm hít sâu vào một hơi.
Tống Hoài Thừa nhanh chóng phát hiện ra, “Làm sao vậy?” Lại nhìn thấy, thái dương cô một vết bầm tím, tuy rằng bị tóc che khuất một nửa, “Thái dương bị làm sao thế này?”
Cố Niệm tránh tay anh.
Tống Hoài Thừa tức giận vì cô không chịu nghe, “Sao lại có vết thương như thế?”
Cố Niệm không để ý lắm nói, “Bị ngã ở phòng vẽ tranh.”
Tống Hoài Thừa nhìn cô chằm chằm, đột nhiên nâng tay kéo quá cô qua, Cố Niệm bị đau, “Anh làm cái gì vậy?”
Khi xốc áo cô lên, Tống Hoài Thừa giật mình. Trên cánh tay của cô có vài vết thương xanh tím, “Đừng nói với anh là em tự ngã?”
Cố Niệm rút tay về, “Không liên quan đến anh.”
Vẻ mặt Tống Hoài Thừa thay đổi, về đến nhà vẫn ngồi ở phòng khách trầm mặc không lên tiếng, giống như một pho tượng lạnh như băng.
Lúc dì Triệu gọi Cố Niệm đi ra ăn cơm chiều, Tống Hoài Thừa vẫn đang xem di động. Dì Triệu nhắc một câu, “Tiên sinh ngồi như vậy đã lâu, không biết là xem cái gì.”
Cố Niệm đi ngang qua người Tống Hoài Thừa, mắt nhìn lướt qua. Cả người cô đều sững lại, “Tống Hoài Thừa, anh cho người theo dõi tôi?!” Đây là ảnh chụp hôm nay cô ở bệnh viện.
Ảnh chụp còn có Lục Diệp Thanh. Hình ảnh hai người nhìn nhau quyến luyến đẹp đến mê người.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!