Cơ thể Nhạc Tri Thời đột nhiên trở nên căng thẳng.
Hoá ra khi cho người khác mượn đầu gối, sẽ hồi hộp như vầy sao? Chợt cậu nhớ lúc mình còn nhỏ, thường xuyên nằm lên đùi Tống Dục ngủ ngon lành.
Bây giờ đổi vai cho nhau, Nhạc Tri Thời như có một trải nghiệm mới nhưng đồng thời cũng thấy áp lực.
Cậu ngồi im re không dám cử động chút nào cả, sợ Tống Dục cảm thấy khó chịu rồi ngủ không ngon.
Nhạc Tri Thời cúi đầu, nhìn bàn tay của Tống Dục đang đặt nhẹ lên đầu gối mình, ngón tay anh rất dài, các khớp xương hiện lên rõ ràng.
Từ bé đến giờ, đây là bàn tay đẹp nhất mà Nhạc Tri Thời từng thấy.
Nhưng điều quan trọng nhất là, anh vẫn đang đeo chiếc đồng hồ cũ đó.
Nhạc Tri Thời chợt cảm thấy tiếc.
Nếu biết trước anh trai sẽ đeo mãi chiếc đồng hồ này, lúc đó cậu đã cố gắng tiết kiệm thêm chút để mua cho anh chiếc đồng hồ đắt tiền hơn rồi.
Xe chạy rất êm nhưng cũng bắt kịp giờ cao điểm.
Bên ngoài rất ồn ào, Nhạc Tri Thời nhẹ nhàng đặt tay lên sườn mặt Tống Dục như cách anh dỗ cậu ngủ, còn bản thân thì ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Những đám mây vây quanh mặt trời đang lặn xuống dần, biến thành màu hồng cam nhàn nhạt.
Bầu trời tựa như bát chè nấm tuyết, trên mặt lơ lửng những miếng kẹo bưởi mềm.
Khi gần về đến nhà Tống Dục mới tỉnh dậy, anh cởi chiếc mũ, chỉnh lại tóc tai, sau đó đội mũ lên đầu rồi xoa cổ.
Vừa thức mà mặt anh vẫn tỉnh bơ, Nhạc Tri Thời tự hỏi liệu anh có ngủ thật chăng?
“Anh ngủ ngon không ạ?”
Nhạc Tri Thời lo lắng hỏi như một cái app vừa mới được tải xuống, yêu cầu người dùng nhận xét và phản hồi ngay sau khi sử dụng.
Tống Dục ngó ra ngoài cửa sổ chứ không nhìn cậu.
“Cũng tàm tạm.”
Tuy không nghe rõ giọng anh nhưng Nhạc Tri Thời cũng thấy vui, chân tê chút cũng đáng.
Cả gia đình quây quần trong bữa cơm tối hiếm hoi, để ăn mừng Nhạc Tri Thời thi xong đại học.
Tống Cẩn có uống ít rượu, vừa ăn vừa nhắc đến bố của Nhạc Tri Thời.
Khuôn mặt ông đỏ au, suýt bật khóc, may có Nhạc Tri Thời và Lâm Dung an ủi mới không rơi nước mắt.
“Nhạc Dịch mà thấy anh như vậy, chắc sẽ cười chết mất.” Lâm Dung ngồi lại chỗ, bưng bát canh đưa cho Tống Cẩn.
“Đã bao nhiêu tuổi rồi mà…”
Tống Cẩn thở dài: “Ngày nào anh cũng ở trong văn phòng bảo với Nhạc Dịch, mong cậu ấy phù hộ cho Nhạc Nhạc cả đời bình an suôn sẻ.”
Bàn làm việc trong văn phòng của ông, vẫn luôn để ảnh chụp của bọn họ hồi trung học.
Nghe ông luyên thuyên, sắc mặt Tống Dục không thay đổi, anh hỏi: “Chú ấy trở về giúp em à?”
Nhạc Tri Thời cười ngặt nghẽo, đầu chạm vào vai Tống Dục: “Nếu trở về thật sẽ thành phim linh dị mất.”
“Hôm nay thuận lợi thật mà, lúc Nhạc Nhạc thi trời không mưa, cũng may mắn lắm!” Lâm Dung không nhịn được cảm thán.
“Nếu Nhạc Dịch và Olivia biết được chắc cũng vui mừng, à phải rồi…” Lâm Dung như nhớ ra chuyện gì, bà đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Lúc quay lại trong tay có thêm một quyển album, trong hình là Nhạc Tri Thời được phỏng vấn hôm kỷ niệm ngày thành lập trường.
“Coi nè, Nhạc Nhạc chúng ta đẹp trai quá xá, những khoảnh khắc đẹp như vầy nhất định phải lưu giữ lại.”
Nhạc Tri Thời vừa ăn miếng sườn heo hấp to, vừa mơ hồ nói: “Khoảnh khắc đẹp gì đâu ạ, con bị người ta chặn lại phỏng vấn mà.”
“Tại con đẹp trai đó.
Nếu không sao bọn họ không chặn những người khác, mà lại chặn con chứ?” Lâm Dung đưa cuốn album cho Tống Dục rồi bảo anh đưa sang cho Nhạc Tri Thời, nhớ tới ngày kỷ niệm thành lập trường bà có gửi anh tin nhắn Wechat: “Con xem ảnh mẹ gửi chưa? Cả video phỏng vấn em trai con nữa.”
Khi đề cập đến điều này, biểu cảm trên mặt của Tống Dục hơi khó coi: “Rồi ạ.”
“Giọng gì nghe như cho có lệ vậy cà, bây giờ con không chỉ chế nhạo tình thương của mẹ, mà bắt đầu khó chịu với cả em trai mình sao?”
Tống Dục cạn lời, vội nhét cuốn album vào tay Nhạc Tri Thời.
Lâm Dung gắp một miếng cá cho Nhạc Tri Thời: “Nhắc đến video phỏng vấn cũng thật là khéo, quay trúng cả Thẩm Mật nữa, đứa nhỏ đó ngoan ngoãn dễ thương lắm.”
“Vâng.” Nhạc Tri Thời nghiêm túc ăn miếng cá, không để ý lắm đến lời Lâm Dung.
Tống Dục nhíu mày hỏi mẹ: “Thẩm Mật là ai?”
“Vậy là con chưa xem video đúng không?” Lâm Dung hệt như bắt được điểm yếu của anh, lắc đầu rồi giải thích: “Thẩm Mật chính là thằng nhóc cao lớn xuất hiện đằng sau ấy, hình như là bạn cùng lớp của Nhạc Nhạc.
Nhóc đó tốt lắm, có lần trời mưa Nhạc Nhạc làm rơi điện thoại trên xe buýt, nó chạy hẳn đến nhà mình trả lại cho Nhạc Nhạc.
Đúng là một đứa trẻ ngoan.”
Tống Dục cảm thấy hơi khó hiểu, quay sang hỏi Nhạc Tri Thời: “Điện thoại của mình mà em cũng làm rơi được sao?”
Nhạc Tri Thời sững sờ, bèn nói: “Em… em cũng không biết.
Mùa đông mặc quần áo hơi dày, nên điện thoại rơi khỏi túi lúc nào không hay.”
Tống Cẩn cũng nhớ ra: “À, nhóc đó sau này còn tới Dương Hòa Khải Trập giúp đỡ phải không?”
“Đúng vậy.” Lâm Dung uống hớp canh ngọt: “Lúc Thẩm Mật đi ngang qua nhà đã giúp em dọn đồ ra, nhóc này miệng vừa ngọt vừa khéo léo.
Em giữ nó ở lại ăn tối, nó còn tặng hoa cho em nữa cơ.”
Nhạc Tri Thời không quá để ý đến cuộc trò chuyện của mọi người, im lặng uống canh ngọt của mình, sau đó quay đầu thì thấy bát canh của Tống Dục vẫn còn y thinh: “Anh ơi, sao anh không uống?”
Tống Dục đứng hình mất hai giây, sau đó mới cúi đầu xuống bắt đầu uống canh ngọt.
Ăn tối xong, Nhạc Tri Thời và Lâm Dung xuống lầu dắt chó đi dạo, lúc trở về thì thấy Tống Cẩn một mình ngồi ở phòng khách xem bóng đá.
“Con trai anh đâu rồi?”
“Nó trên phòng suốt, có chịu xuống đây đâu.” Tống Cẩn trả lời, nhưng vẫn không dời mắt khỏi trận bóng.
“Chắc ngủ rồi.” Lâm Dung bị muỗi đốt mấy phát nên lấy thuốc mỡ bôi lên người, còn kiểm tra Nhạc Tri Thời có bị muỗi đốt không.
“May quá! Muỗi không đốt Nhạc Nhạc, vậy con đi xem Quả Quýt đã ăn tối chưa nhé, dạo gần đây nó bị biếng ăn, chẳng biết có phải bị ốm rồi không.”
Nhạc Tri Thời gật đầu, cậu đi loanh quanh trong nhà nhưng chẳng thấy bóng dáng mồn lèo Quả Quýt đâu.
Lên lầu thì thấy nó đang ở trước cửa phòng Tống Dục, giơ hai cái đệm thịt lên như muốn mở cửa.
“Tìm được mày rồi.”
Cửa chỉ khép hờ, Quả Quýt vừa nhảy phát mà cửa đã bật ra, nó nhanh nhẹn nhảy vào, Nhạc Tri Thời chậm một bước không bắt được nó nên đành phải vào theo.
Chân cậu vừa tới cửa thì Quả Quýt đã nhảy lên giường anh trai, cậu khẽ gọi Tống Dục nhưng không ai trả lời.
Nhạc Tri Thời bước vào trong phòng, nom thấy Tống Dục đang ngủ trên giường.
Trong phòng tối om vì không bật đèn, Nhạc Tri Thời cởi dép lê đi chân trần vào.
Cậu nghĩ bắt Quả Quýt xong thì sẽ ra ngay nhưng không ngờ con mồn lèo đó láu cá quá, nó chui thẳng vào ngực Tống Dục.
Tống Dục đang đeo tai nghe trông có vẻ rất mệt mỏi, ngủ cực say.
“Đi ăn cơm với tao lẹ.” Nhạc Tri Thời kéo con mồn lèo, dụ khéo nó để mang ra ngoài nhưng nó không chịu hợp tác.
Nhạc Tri Thời thở dài, đứng bên giường nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Tống Dục vài giây.
Ánh trăng xuyên qua khe hở giữa rèm cửa chiếu vào mặt Tống Dục, làm dịu bớt đường nét sắc bén của anh.
Cậu cảm thấy mình đang ngẩn người, vội cúi xuống ôm lấy Quả Quýt từ trong ngực của Tống Dục ra.
Thế nhưng Quả Quýt là giống mèo cam (orange cat), đã lâu Nhạc Tri Thời không nựng nên quên mất lượng mỡ trên người nó.
Cậu chẳng những không bắt được, mà còn bị trượt chân ngã nhào xuống giường Tống Dục.
Ngó thấy anh nhíu mày mở mắt ra, Nhạc Tri Thời hơi xấu hổ, cậu cố gắng bình tĩnh nhìn Tống Dục cười nói: “Ừm… thật ra em muốn ôm Quả Quýt, không cẩn thận nên…”
“Không cẩn thận nên mới ngã lên giường anh?” Giọng Tống Dục hơi trầm, anh đặt cánh tay lên mắt.
Tuy hơi khó tin nhưng đó là sự thật.
Nhạc Tri Thời chợt nhớ mình cũng phải đứng dậy nhưng khi thấy Tống Dục không tức giận, bèn trỗi tính ăn vạ trên giường anh trai, cậu nhào tới hỏi: “Mới giờ này anh đã ngủ rồi, tý nữa không ngủ được thì sao?”
Mắt của Tống Dục bị che khuất nên Nhạc Tri Thời không thể nhìn thấy, đành nhìn chằm chằm đôi môi anh.
Khóe miệng anh trai khẽ nhếch, vài giây sau mới lên tiếng, giọng hơi mệt mỏi: “Không sao cả.”
“Anh đừng như thế, đảo ngược đồng hồ sinh học có hại cho cơ thể lắm.” Nhạc Tri Thời giơ tay nắm lấy cánh tay Tống Dục đang đặt trên mắt của mình, nhéo nhẹ lòng bàn tay anh nhưng giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng, không dám phát ra tiếng động lớn: “Anh đã ngủ hai tiếng rồi, đêm khuya sẽ không ngủ được nữa đâu.”
Hai câu cuối của cậu nghe như đang làm nũng vậy.
Mắt Tống Dục nhắm hờ, nói: “Vậy nhiệm vụ của em đã chuyển từ bắt mèo sang bắt anh à?”
Nhạc Tri Thời cười toe: “Ưm… Về cơ bản thì đúng rồi ạ.”
Đều là dỗ mèo cả.
Tống Dục quay sang nhìn Nhạc Tri Thời, lười biếng nói: “Vậy đánh thức anh xong em định làm gì?”
Lời của anh hơi mờ ám nhưng Nhạc Tri Thời khum hiểu, cậu bò đến trước mặt Tống Dục, khoảng cách của hai người trở nên gần nhau hơn.
Tống Dục vội né tránh.
“Anh có thể cùng em đến một nơi được không?” Nhạc Tri Thời chớp mắt, tay vẫn đang níu chặt tay Tống Dục.
Chắc do vẫn chưa tỉnh ngủ, Tống Dục màng đồng ý với Nhạc Tri Thời.
Rõ ràng bản thân rất buồn ngủ, cũng ghét việc bị người khác đánh thức, nhưng khi đối tượng là Nhạc Tri Thời thì anh chẳng thấy khó chịu chút nào cả.
Mà sự dung túng của anh dành cho Nhạc Tri Thời, đâu chỉ có bao nhiêu đó.
Chín giờ rưỡi tối, hai người đứng trước cổng trường Bồi Nhã ở con phố đối diện, xe cộ qua lại ngược xuôi.
Tống Dục kéo chiếc áo khoác đồng phục học sinh cũ, khó hiểu hỏi Nhạc Tri Thời: “Sao không để ngày mai rồi đến? Ngày mai em có thể quang minh chính đại quay lại dọn sách mà?”
“Nhưng ngày mai anh không thể vào, em mới nói với anh rồi đó, em muốn đi cùng anh thôi.” Nhạc Tri Thời nhìn cổng trường, tối hôm nay có rất nhiều học sinh cấp 3 đến học tiết tự học, càng ngày càng có nhiều người ra về, rải rác từ cổng trường lan đến đường phố.
Bạn đang đọc bộ truyện Chất Dị Ứng Đáng Yêu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chất Dị Ứng Đáng Yêu, truyện Chất Dị Ứng Đáng Yêu , đọc truyện Chất Dị Ứng Đáng Yêu full , Chất Dị Ứng Đáng Yêu full , Chất Dị Ứng Đáng Yêu chương mới