Một năm sau.
Đám Lãnh Thiên đều đã yên bề gia thất.
Cùng vợ của mình đi du lịch khắp nơi.
Trong mắt giờ chỉ toàn có vợ, sủng vợ đến tận trời.
Một khi ai trong đám Lãnh Thiên lên tiếng chọc ghẹo vợ mình là đứng ra bênh vực, đối đáp lại ngay.
Cuộc sống rất hạnh phúc, êm đềm.
Cứ trôi qua từng ngày, từng ngày một, không có sự cãi vã mà chỉ là sự yêu thương dành cho nhau.
Khiến người ngoài nhìn vào cũng ganh tị.
Còn bọn cô thì đã mang thai, bụng đã to vượt mặt, gần tới ngày sinh nở rồi.
Nhưng tâm hồn vẫn còn trẻ con lắm, thích đi đâu đó khắp nơi, ăn nhiều đồ ăn ngon.
Vì mang thai nên cũng rất khó chịu khi nôn mửa, thường cáu gắt mắng bọn hắn không thương tiếc.
Bọn hắn đều cam chịu, tất yếu là vì vợ vì con.
Nhìn bọn cô ăn không ngon bọn hắn cũng xót lắm.
Tự thân vào bếp nấu bao nhiêu đồ tẩm bổ.
Mà bọn cô chỉ ăn chút ít không ăn được nhiều.
Quan trọng hơn hết là dạo gần đây bọn hắn bị thất sủng dữ lắm.
Giống như osin trong nhà vậy.
Tối ngủ, bọn cô không cho ngủ chung.
Nói là bụng to muốn nằm một mình trên chiếc giường cho thoải mái.
Đuổi cổ bọn hắn sang phòng khác ngủ.
Bọn hắn lo lắng cho bọn cô lúc trở dạ không ai bên cạnh sẽ như thế nào.
Liền đem nệm trải dưới đất, ngủ canh chừng bọn cô.
Lạnh cũng không dám kêu ca chỉ co người trong chăn mà tìm hơi ấm.
Nhìn đáng thương vô cùng.
Bọn cô cũng nửa muốn nửa không cho bọn hắn ngủ chung lắm.
Nhưng mắc công bọn cô cáu gắt lúc nửa đêm khi ngủ không được thì bọn cô hay đem bọn hắn làm bao cát trút giận mà mắng một tràng vào mặt.
Ngày hôm nay cũng vậy.
Nó đang tức giận vì hắn không cho đi chơi mà bắt ở nhà.
- Hàn Phong, anh sao không cho em đi?
Hắn đang pha sữa cho nó uống, cầm đi ra.
Một bên ngồi cạnh nó, vuốt mái tóc của nó, nhẹ nhàng khuyên bảo.
- Nguyệt Băng, bụng em đã lớn như vậy rồi.
Ra ngoài không tốt.
Giờ em uống sữa đi.
Nó ấm ức muốn khóc, cũng không cãi lại.
Hắn đã vất vả rồi, vừa gánh vác công việc ở công ty, về nhà phải lo cho nó.
Cứ bướng bỉnh hoài, hắn sao lo nỗi.
- Hàn Phong, dạo này em quá đáng lắm phải không ?
Nó nói mà mắt rưng rưng như sắp khóc.
Hắn cười nhẹ lắc đầu, đem cốc sữa đặt vào tay nó.
- Em mang thai đã mệt rồi nên mấy việc đó không có gì quá đáng.
Cầm cốc sữa uống hết, đặt cốc rỗng lên bàn.
Nó nép sát vào người hắn.
- Hàn Phong, anh không cần ngủ dưới đất nữa đâu.
Tối nay em muốn anh ngủ cùng.
Hắn vuốt ve bụng nó.
Hôn lên mái tóc óng ả, cất giọng ấm áp.
- Được, miễn em bảo gì anh cũng làm.
Vì anh không thể gánh vác việc mang nặng đẻ đau như em.
Nhưng anh sẽ cố gắng làm em và con đều cảm thấy vui vẻ, thoải mái.
Nó nhướn người hôn nhẹ vào môi hắn.
Cười hì hì nói.
- Anh đúng là người chồng tốt của em.
Yêu anh quá cơ.
Nghe nó nói, hắn cúi đầu cụng trán mình vào trán nó, trong mắt tràn ngập tình cảm.
- Trưa rồi, anh đưa em lên phòng nghỉ ngơi.
Nhẹ gật đầu, hắn dìu nó lên phòng.
Dưới sự nuông chiều của hắn, nó hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Đặt nó nằm ngay ngắn trên giường, hắn đắp chăn cẩn thận cho nó.
Ngồi ở mép giường vuốt vuốt bụng nó, khẽ nói.
- Con ngoan nha, đừng đạp mẹ nữa.
Nó phì cười, nắm tay hắn kéo kéo.
- Em muốn anh ôm em ngủ.
Vòng qua phía giường kia, hắn nằm xuống, đưa tay ra cho nó gối đầu.
Một tay vuốt ve gương mặt nó.
- Nguyệt Băng, em nghĩ tên cho con chưa?
- Chưa a, anh nghĩ tên đi.
- Nếu con trai anh sẽ đặt là Lãnh Hàn Thiên, con gái sẽ là Lãnh Hạ Như.
Nó nằm trong vòng tay rộng lớn của hắn.
Khẽ cười đưa bàn tay áp lên bàn tay đang không ngừng vuốt ve hai má nó.
- Anh đặt tên rất hay.
Anh thích con gái hay con trai.
- Con trai hay con gái đều là kết tinh của chúng ta.
Anh đều thích hết.
- Em sợ em sinh con xong, sẽ dành tình thương cho chúng.
Lúc đó anh sẽ bị em cho ra rìa, anh có buồn không?
Chợt nó hỏi hắn làm hắn không biết trả lời sao luôn.
Buồn thì chắc cũng có đó nhưng không lẽ biểu hắn tranh giành với con.
Bạn đang đọc bộ truyện Chị Em Song Sinh Họ Hạ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chị Em Song Sinh Họ Hạ, truyện Chị Em Song Sinh Họ Hạ , đọc truyện Chị Em Song Sinh Họ Hạ full , Chị Em Song Sinh Họ Hạ full , Chị Em Song Sinh Họ Hạ chương mới