Cãi nhau một trận đã đời rồi nó bỏ đi tắm sau đó lăn ra ngủ tiếp.
Hắn thì đi nấu bữa tối với ý đồ là chuộc lỗi nhưng khi hắn nấu xong gọi tất cả mọi người xuống đầy đủ mà còn nó nhất quyết không xuống là không xuống.
Hết cách hắn nhờ cô đi gọi nó.
Cô vừa đặt chân vào, trên trán liền hiện lên ba vạch hắc tuyến vì nó nằm ngủ với tư thế rất chi là đẹp.
Nửa trên nửa dưới, đầu tóc xoã bù xù phủ hết cả mặt, đặc biệt là trời nóng thế mà cuộn tròn trong chăn chả khác nào con nhộng.
Cô đá vào chân nó, nó lăn qua một vòng ngủ tiếp, cô nắm chăn giật ra, cái chăn bị kéo tới đâu, nó lăn theo thế đấy, cô nổi điên.
- Hạ Nguyệt Băng, dậy ngay cho chị.
Nó không hề nghe lời, cô bực tức tạt ly nước trên bàn vào mặt nó.
Nó thấy ướt ướt, hai tay quệt nước ngang mặt, mơ màng ngồi dậy.
- Sao chị tạt nước em?
- Mọi người đều xuống phòng ăn cả rồi, riêng em thì sao, em nằm đây ngủ để cho mọi người chờ đợi.
Em thấy mình có quá đáng lắm không?
Cô xổ một tràng vào mặt nó làm nó buồn càng thêm buồn.
Ban nãy đã nói với hắn là không xuống nên bảo mọi người cứ dùng bữa đi đừng đợi.
Vậy mà hắn truyền đạt thế nào làm người thương nó nhất cũng nỡ nặng lời măng nó.
- Ai cũng bảo em quá đáng thì em đi cho vừa lòng.
Nó bực tức lắm vì cái gì người có lỗi đầu tiên luôn là nó.
Thấy nó dọn đồ định bỏ đi thật, cô tức giận giáng một bạt tai.
- Em biết em đang làm gì không?
Nó ôm lấy bên má bị tát, thẳng thừng nhìn cô trả lời.
- Em biết, biết rất rõ.
- Nguyệt Băng, em thật ích kỉ, em chỉ nghĩ cho bản thân.
Nếu lần này em bỏ đi không tìm ra được thì công ty của ba phải làm sao đây?
Nhắc tới vấn đề này, cổ họng nó nghẹn đắng lại, nước mắt mỗi lúc rơi xuống ngày một nhiều ướt đẫm cả gương mặt.
Ngồi phịch xuống đất, nó buồn bã nghĩ ngợi.
Chỉ trong vòng một ngày mà hai người nó yêu thương đối xử với nó chả khác nào là người dưng nước lã.
Tim nó đau lắm!
Đau đến tưởng chừng không thở nổi.
Cô đứng một bên nhìn nó khóc cũng khó chịu lắm chứ.
Vì dù gì cả hai cũng là chị em sinh đôi cô ra tay đánh nó thì cô còn đau hơn gấp ngàn lần.
Khi cảm thấy bản thân khóc đủ rồi nó liền tự mình đứng dậy bỏ vào phòng tắm rửa mặt.
Lát sau trở ra không mặn không nhạt nói với cô.
- Đi dùng bữa.
~~~~~~~
Bước vào phòng ăn, nó chọn một chỗ cách xa mọi người ngồi xuống khiến cho bầu không khí bỗng chốc đóng băng vì sự lạ lùng của nó.
- Sao vậy Nguyệt Băng? Sao cậu không lại đây ngồi cùng?
- Bản thân mình quá đáng nên không xứng ngồi cùng mọi người.
Nói rồi nó cúi đầu dùng bữa nhưng chỉ ăn được vài miếng là đã buông đũa.
- Em no rồi.
Về sau nếu đói em tự khắc nấu ăn không phiền mọi người đâu.
~~~~~~~~
Về phòng, nó thu dọn đồ đạc để chuyển sang phòng ngủ dành cho khách ở tầng ba.
Bạn đang đọc bộ truyện Chị Em Song Sinh Họ Hạ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chị Em Song Sinh Họ Hạ, truyện Chị Em Song Sinh Họ Hạ , đọc truyện Chị Em Song Sinh Họ Hạ full , Chị Em Song Sinh Họ Hạ full , Chị Em Song Sinh Họ Hạ chương mới