Thời gian gần đây Bối Nguyệt Sương chỉ muốn tập trung vào kì thi kết thúc học phần, kết quả vẫn chưa có nhưng nhà trường đã có danh sách những sinh viên giành được học bổng ở học kì trước, thành tích của Bối Nguyệt Sương luôn xếp ở vị trí đầu tiên.
Sau khi xem qua danh sách, người bạn thân thiết nhất của cô là Lạc Hân tỏ ra cực kỳ phấn khích: “Mỗi năm hai lần, ây da cậu sắp phát tài rồi Sương Sương à.
”
Bối Nguyệt Sương không muốn giấu bạn bè mình nữa, cô thành thật nói: "Nếu như mình có thể sử dụng số tiền đó thì mình nhất định sẽ dẫn cậu đi ăn một bữa thật ngon.
”
Lạc Hân hơi ngỡ ngàng trước câu nói của cô: “Vậy là cậu không được dùng số tiền đó à?”
Bối Nguyệt Sương gật đầu: “Ừ.
”
“Tại sao chứ?”
“Cái này mình không nói được.
”
Lạc Hân khẽ xoa mặt cô động viên: “Không sao, vậy mình mời cậu được không?”
Bối Nguyệt Sương lắc đầu: “Không được.
”
“Giận cậu luôn.
”
Chỉ còn một tuần nữa Bối Nguyệt Sương sẽ bước vào kì nghỉ hè, số tiền Bối Quân Ninh cho cô để mời cơm Vương Vĩ đã đổ hết vào món quà sinh nhật của Vương Đồng Đồng, hiện tại cô chỉ có một ít tiền tiết kiệm.
Số tiền này e rằng chỉ đủ để mời Lạc Hân một bữa ăn mì Ý, giá như Bối Quân Ninh cho phép cô đi làm thêm thì tốt biết mấy.
Hôm đó Thời Mặc Viễn vẫn đưa cô đến trường như mọi khi, Bối Nguyệt Sương thẳng thắn nói với anh ta: “Anh có thể cho tôi mượn một ít tiền không?”
Thời Mặc Viễn không có chút do dự nào.
Anh ta không hỏi cô cần tiền để làm gì, cũng không hỏi cô cần bao nhiêu tiền.
Bối Nguyệt Sương chỉ thấy anh ta lấy hết tiền mặt ở trong ví đưa cho mình, cũng không cần đếm lại, sau đó thản nhiên hỏi: "Đủ không? Không đủ tôi sẽ đi rút thêm tiền.
"
Bối Nguyệt Sương hơi ngạc nhiên, cô chỉ rút ba tờ tiền trong số đó rồi giải thích: "Tôi chỉ mời bạn đi ăn lẩu thôi.
"
Thời Mặc Viễn đưa cho cô thêm một ít tiền: "Cầm lấy đi, xem như tôi mời bạn cô một bữa.
"
Bối Nguyệt Sương nhận tiền nhưng từ chối ý tốt của anh ta: "Tôi nhất định sẽ trả lại cho anh.
"
Thời Mặc Viễn nhìn cô: "Lấy hay không là việc của tôi.
"
Dứt lời anh ta lái xe đi mất.
!
Sau khi tan học, Bối Nguyệt Sương thực hiện lời hứa dẫn Lạc Hân đi ăn lẩu, hai người đã chấm được một tiệm lẩu ở gần trường, giá cả rất phải chăng.
Đang vui vẻ đột nhiên Lạc Hân thở dài nói: "Sương Sương, dạo này bệnh tình của mẹ mình không được khả quan lắm, mình rất sợ mẹ mình sẽ không qua khỏi.
Bạn đang đọc bộ truyện Chỉ Muốn Ngã Vào Lòng Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chỉ Muốn Ngã Vào Lòng Anh, truyện Chỉ Muốn Ngã Vào Lòng Anh , đọc truyện Chỉ Muốn Ngã Vào Lòng Anh full , Chỉ Muốn Ngã Vào Lòng Anh full , Chỉ Muốn Ngã Vào Lòng Anh chương mới