Cuộc trò chuyện vui vẻ của hai mẹ con đột ngột dừng lại khi Linh Tư nhìn thấy cô: "Linh Lung? Sao cô về đây làm gì?"
Trong giọng nói của Linh Tư đầy vẻ xa cách không hề che giấu, cô ta đứng ngay cửa kéo của phòng khách, trên người mặc trang phục đóng phim là chiếc váy lụa màu trắng mà cô ta chưa kịp thay, lớp váy xếp tầng ngay mắt cá chân rất xinh đẹp, chỗ tay áo dài kéo xuống tạo ra một cảm giác em gái nhà bên (1), thiết kế quấn quanh ngực làm nổi bật đường cong quyến rũ.
(1) Nguyên văn là "Tiểu gia bích ngọc": nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng dễ thương, có nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong thái “Tiểu thư khuê cát” (nguồn Nàng Xám)
Váy dài bay bay, lụa mỏng rũ dịu dàng.
Cô ta chỉ búi một kiểu tóc giản đơn, hai bên tai có vài sợi tóc xõa xuống hai sườn mặt, nhìn khuôn mặt có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn.
Gương mặt trang điểm đậm khác hẳn với Linh Lung, trên mí giả của cô ta phủ một lớp phấn mắt màu hồng thật dày, tạo thành một hình nếp gấp rất cường điệu.
Linh Lung vui vẻ, hai người này chính là như vậy mà đuổi cô ra khỏi cái nhà này.
Cô đứng dậy, cũng lười phải khua môi múa mép, biểu cảm vô tội: "Đã lâu không trở về rồi, nhớ bố........và mấy người đấy."
Linh Lung cố ý tạm dừng, mấy chữ cuối cùng kia giống như là tiện miệng nói vậy.
Linh Tư ghét nhất là cái bộ dáng cao cao tại thượng của Linh Lung, khi còn nhỏ lúc hai người cùng nhau đi ra ngoài thì ai nấy gặp cũng đều khen cái gương mặt kia của Linh Lung. Đến lúc trưởng thành rồi cũng thế, người thi đậu vào trường trọng điểm là Linh Lung, người được họ hàng bạn bè tự hào về việc học cũng là Linh Lung, mà ngay cả khi nói đến con gái nhà họ Linh thì mọi người mãi mãi chỉ nhớ rõ cô cả của nhà họ Linh, còn Linh Tư cô ta mãi mãi chỉ có thể là một bản sao mà thôi.
Trước đây khi còn sống chung ở nhà họ Linh, cô ta mà bị sỉ nhục bẽ mặt bên ngoài thì về nhà sẽ bắt Linh Lung chịu nhục nhã coi như hả giận, lúc đó tính tình của Linh Lung vẫn là một cô cả hoà nhã hiểu chuyện, bởi vì cô không muốn Linh Quốc Cường khó xử cho nên chưa từng hãm hại mách lẻo cô ta, mãi cho tới sau khi Linh Lung gả cho Trình Tư Hạo......
Nhớ tới mấy năm sau khi Linh Lung kết hôn thì cô ta luôn thấp hơn một bậc trước mặt cô, Linh Tư ngước mặt lên đi vào trong phòng khách, tháo xuống vẻ nguỵ trang mà Linh Lung đã quen từ lâu: "Linh Lung, cô đừng tưởng rằng Trình Tư Hạo là lá bùa hộ mệnh cả đời của cô, cô dựa vào cái gì mà gả cho anh ấy chứ? Nếu muốn nói thì lúc trước tôi mới là người phải gả cho nhà họ Trình đấy, cô chẳng qua là gả thay cho tôi mà thôi, cuộc sống bây giờ của cô hẳn nên thuộc về tôi mới đúng."
Quách Hưng Mai đang đi đằng sau định chen miệng vào thì đột nhiên một giọng nam trầm thấp rõ ràng vang lên làm ba người trong phòng khách đồng thời quay đầu lại: "Cửa nhà họ Trình sợ là không chứa nổi cô hai nhà họ Linh đâu, cô tự mình hiểu lấy đi."
Người đàn ông giẫm lên đôi giày da thủ công của Ý mà thong dong bước vào trong, tiếng bước chân chạm đất vang lên tiếng trầm ổn.
Trình Tư Hạo đã cởi áo khoác ra, anh không còn sự nghiêm khắc như khi ở công ty, chiếc áo sơ mi trắng trên cơ thể không vương một hạt bụi nào, dáng người cao lớn đĩnh đạc nhìn vừa thanh lịch vừa cao quý.
Bộ tây trang màu đen được vắt trên cổ tay phải cong lên của anh, khớp xương rõ ràng, ngón tay trắng chậm rãi cởi bỏ cái nút màu vàng ở cổ tay áo, động tác tuỳ ý vừa bất cần vừa quyến rũ.
Lúc anh cúi đầu, đường cong của hai bên sườn mặt chuyển động lưu loát mang theo vẻ lạnh lùng, mới vừa nói xong thì môi mỏng hơi mím lại giương lên một độ cong châm biếm, con ngươi đen láy sâu không thấy đáy mơ hồ để lộ vài phần buồn cười, xuống phía dưới là đôi mắt nheo lại lộ rõ hai hàng lông mi đen dày của người đàn ông, rõ ràng và trật tự.
Anh ngẩng đầu lên, giữa hai hàng lông mày gồ lên cục nhỏ, nói lên rằng anh hiện tại rất mất hứng.
"Không biết Trình mỗ đã làm gì mà khiến cô hai nhà họ Linh có ảo giác như vậy nhỉ, là một nhân vật của công chúng, tự tin của cô hai nhà họ Linh đúng là làm Trình mỗ phải lau mắt mà nhìn."
Linh Tư đã thay đổi khí thế ngạo mạn khi nãy, giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng: "Anh......Anh rể......Trình, anh đến rồi sao?"
Nếu không phải Linh Quốc Cường kêu cô ta phải cư xử đúng mực thì cô ta chả bao giờ muốn gọi hai chữ "Anh rể" này cả.
Linh Lung nhịn không được mà lắc đầu, trong lòng thì thở dài một tiếng, cứ lẳng lặng nhìn Linh Tư mỗi ngày sắm bộ dáng cô em ngoan ngoãn, bỗng dưng cô lại phát hiện, cách ăn mặc này của cô ta đúng thật là giống tiểu thư nhà quan "Tri thư đạt lễ" (2) thời cổ đại.
(2) Tri thư đạt nghĩa: có học vấn và hiểu biết lễ nghĩa
Quách Hưng Mai cũng đi qua, lên tiếng phối hợp, "Ôi chao, cậu Trình tới đấy sao, chị Trương này, nhanh chóng rót trà và cắt trái cây đến nào, nhanh lên, bưng vài món bánh ngọt luôn."
Trình Tư Hạo dường như không nghe thấy sự mời mọc "nhiệt tình" của hai mẹ con mà chỉ thong thả ung dung thu tay về, sau đó mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú không tì vết ẩn chứa sự không kiên nhẫn, trong khoảnh khắc đôi mắt sạch sẽ ấy nhìn Linh Lung đăm đăm thì hiện lên một chút ý cười.
"Sao anh lại tới đây, không phải bảo xong rồi sẽ gọi điện cho em sao?"
Hai tay Linh Lung ôm má, đôi mắt to xinh đẹp bởi vì thỏa mãn hứng phấn mà đuôi mắt hơi cong lên, càng hiện rõ nốt ruồi lệ ngay dưới mắt trái.
Trình Tư Hạo đi thẳng sang chỗ cô, trong giọng nói có thêm sự cưng chiều mà ngay cả bản thân anh cũng chưa phát hiện ra: "Sợ em mệt."
Linh Tư bị phớt lờ thì tức giận nghiến răng, Trình Tư Hạo, rốt cuộc Linh Lung đã mê hoặc anh thế nào vậy?
Trình Tư Hạo nhìn đến cà phê trên bàn thì lập tức nhíu mày: "Không phải đã bảo em đừng uống sao, em không sợ tối không ngủ được hả?"
Linh Lung hơi chột dạ, vừa mới uống cà phê xong nên đôi môi đỏ hơi ươn ướt cong lên như muốn lấy lòng, đôi mắt sạch sẽ trong veo nhìn anh đăm đăm, hệt như dáng vẻ của con hồ ly nửa làm nũng nửa xảo quyệt.
Trình Tư Hạo vô thức cau mày, lúc này mới không hề áy náy mà nói với hai người kia: "Dì Quách à, không cần gấp, tụi cháu về ngay thôi, tài xế còn đang ở bên ngoài. Còn nữa,"
Vẻ mặt của anh bỗng dưng trở nên lạnh lùng nhìn thẳng vào Linh Tư còn đang xấu hổ: "Hôn nhân của Trình Tư Hạo tôi chỉ có thể do chính tôi làm chủ, không có bất kỳ kẻ nào có thể quyết định thay tôi cả, nếu lúc trước Linh tổng nhét đại cô hai hay cô ba gì đó cho tôi thì sợ là Linh thị cũng chẳng qua được mấy năm đâu."
Linh Lung đứng bên cạnh anh nghe xong thì muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi Trình Tư Hạo một phen, khó trách ai nấy đều bảo người đàn ông này đàm phán rất lợi hại, ngay cả lúc mắng người cũng tấn công thẳng vào điểm yếu của người ta luôn!
Sắc mặt của Quách Hưng Mai đứng phía xa có hơi khó coi, một tay bà ta đỡ sô pha đằng sau, trong lòng thì hoảng sợ, cô hai, cô ba, chẳng lẽ là đang nói Linh Quốc Cường còn có con riêng bên ngoài nữa sao?"
Linh Tư cắn môi, kiềm chế không nhìn hai người nữa, cố gắng phớt lờ hai chữ "nhét" "đại", sau nhiều năm nguỵ trang, cô ta nhanh chóng điều chỉnh: "Mong anh rể tha lỗi, là do Linh Tư không hiểu chuyện, vừa rồi chẳng qua em nhất thời nói giỡn thôi, em và chị lớn lên từ nhỏ với nhau, quan hệ của tụi em sao lại so đo nhiều vậy chứ."
Tròng mắt của Linh Lung xoay tròn, đúng vậy, người từ nhỏ hay so đo mới là Linh Lung cô đây.
Sắm vai nhiều năm như vậy mà vẫn không biết mệt là gì, Linh Lung cũng lười phải vạch trần cô ta, trước mặt người khôn khéo như Trình Tư Hạo mà bày đặt khoe khoang diễn trò, chẳng qua chỉ hệt như sắm vai chú hề mà thôi.
Cô cầm lấy túi xách, động tác tự nhiên mà kéo cánh tay của Trình Tư Hạo, sau đó nghiêng đầy ý bảo: "Đi thôi."
Lúc này Quách Hưng Mai mới hoàn hồn lại, vồn vã bước lên, cười tươi: "Bây giờ phải đi rồi sao? Hai đứa không đợi bố về rồi cùng ăn một bữa cơm sao, bố cháu về ngay ấy mà."
Ngữ điệu của Linh Tư cũng có chút mong chờ: "Đúng vậy, anh rể à, hai người cũng đã lâu không ăn ở nhà mà."
Vất vả lắm mới gặp được Trình Tư Hạo nên tất nhiên cô ta phải nắm chắc cơ hội này rồi. Cũng bất chấp việc không hài lòng khi nhìn thấy Linh Lung khi nãy.
Linh Lung chưa kịp lên tiếng thì giọng nói lạnh nhạt của Trình Tư Hạo đã vang lên, gần như cũng lười bố thí thêm chữ nào nữa: "Không cần."
Linh Lung liếc mắt nhìn Linh Tư đang không cam lòng, ánh mắt cô lướt sang trang phục diễn trên người cô ta thì bỗng dưng nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, Linh Tư à, hôm qua tôi xem trên mạng mới biết được thì ra cô diễn vai nữ phụ bộ phim "Chưa từng", chúc mừng nhé!"
Trên mặt Linh Tư không giấu được vẻ khó chịu, ánh mắt trốn tránh còn ngữ điệu thì qua quýt: "Cảm ơn."
Nhưng trong lòng Linh Tư thì mắng Linh Lung ngàn lần, vai diễn này của cô ta vốn dĩ đã trộn lẫn hơi nước, nguyên nhân là bởi vì cô đẩy người đã được nhận vai từ lâu là Tôn Tiệp Băng ra, sau đó fans hai bên khẩu chiến đến ầm ĩ trên mạng, Linh Lung đúng là cái hay không nói mà chỉ nói cái dở.
Chiếc túi xách màu hồng trên tay Linh Lung đã được Trình Tư Hạo cầm lấy, một tay anh cầm tây trang màu đen của mình và túi xách màu hồng của cô, còn tay kia thì bị Linh Lung kéo, bởi vì Linh Lung mang giày cao gót nên chiều cao hai người cũng không quá chênh lệch, trai tài gái sắc, rất là xứng đôi.
Bởi vì nói chuyện với Linh Tư nên cô hơi nghiêng người, biểu cảm vừa hồn nhiên lại vừa ngây thơ: "Quên không nói với cô, trang phục của đoàn phim "Chưa bao giờ" đã được xác nhận là do Two Secret chúng tôi cung ứng đấy, vì thế đến lúc đó tôi cũng sẽ vào đoàn đấy, rất mong được hợp tác."
Hồi Đại học Linh Lung học chuyên ngành thiết kế, sau khi tốt nghiệp thì cũng làm ngành sản xuất trang phục liên quan với ngành thiết kế của cô, cô vốn là nhà thiết kế cho thương hiệu trang phục riêng của mình, và cũng tự mở một cửa hàng quần áo ở thành phố Tương Hải này, có cả online và offline, trang phục của cô cũng nhận được đông đảo mọi người đón nhận, tuy rằng giá cả không phải quá đắt nhưng thu nhập hàng tháng cũng rất đáng kể.
Có lẽ là bắt đầu từ năm ngoài, một blogger có một triệu fans lúc phát sóng trực tiếp thì có giới thiệu trang phục của Linh Lung, bất kể là từ kiểu dáng, chất lượng, thiết kế mà ngay cả giá cả đều chả kém mấy thương hiệu lớn hiện giờ tí nào, bởi vì thế mà cửa hàng trang phục của Linh Lung lập tức trở nên nổi tiếng, được rất nhiều đại V (1) liên tục đề cử, bây giờ chỉ cần ra kiểu dáng mới thì chưa cần Linh Lung đích thân quảng cáo nữa thì nó đã trở nên hot trên Weibo.
(1) Tài khoản của người nổi tiếng trên Weibo được tặng huy hiệu màu cam (chữ V), cũng giống như tick xanh trên Fb vậy.
Điều mà Linh Lung không ngờ tới đó là đạo diễn Trần Chí, người nổi lên từ một bộ phim điện ảnh, không biết sao lại nhìn trúng trang phục của cô, vì thế cho Linh Lung quyền cung ứng tất cả mọi trang phục trong phim mới của ông, sau đó để cô trực tiếp làm nhà thiết kế trang phục (2) cho đoàn phim.
(2) Nhà thiết kế trang phục chịu trách nhiệm về tất cả trang phục của tất cả các diễn viên xuất hiện trên màn hình. Họ cũng chịu trách nhiệm thiết kế, lập kế hoạch và tổ chức việc may trang phục, từ chọn chất liệu, màu sắc cho đến kích cỡ. Các nhà thiết kế trang phục thường làm việc chặt chẽ với đạo diễn, để hiểu được các nhân vật và nắm bắt được tinh thần chung của bộ phim, nhằm giúp cho việc tạo ra các bộ trang phục trở nên phù hợp và dễ dàng hơn. Trong một bộ phim lớn, các nhà thiết kế trang phục thường sẽ có rất nhiều phụ tá (theo Wikipedia).
Thật ra Linh Lung cũng không muốn đi sâu vào giới giải trí, nhưng Trình Tư Hạo đã lén điều tra giúp cô một ít, con người Trần Chí khá đáng tin, hơn nữa chuyện này đích thật cũng là cơ hội tốt để quảng cáo cho thương hiệu của cô.
Trên thực tế, có một công ty liên quan đến ngành giải trí dưới trướng của Trình gia, Trình Tư Hạo cũng đã có ý này từ lâu, chẳng qua khi đó Linh Lung không cảm thấy hứng thú lắm, huồng hồ "đi cửa sau" lộ liễu như vậy ít nhiều gì cũng sẽ khiến người ta soi mói, vì vậy cô mãi vẫn không đồng ý, Trần Chí cũng phải mất khá nhiều thời gian mới ký kết hợp đồng được với Linh Lung.
Sau phạm vi đưa thương hiệu đến với công chúng rộng hơn ở lần này thì bây giờ Linh Lung ở giới giải trí cũng được xem như là người mới trong ngành thiết kế, bởi vì cô không phải là tên tuổi gì lớn, nhưng giá cả hợp lý, phong cách lại thu hút nên một số đoàn làm phim không có đủ tài chính đều sẽ ký hợp đồng với thương hiệu của cô.
Thật ra không phải đoàn làm phim nào mời thì Linh Lung cũng nhận, đa số những hợp đồng gửi tới đều do Trình Tư Hạo giúp cô sàng lọc qua trước, vì thế hợp đồng ký kết được cũng không nhiều.
Nếu Linh Lung có thể đứng vững gót chân nơi nước sôi lửa bỏng như giới giải trí thì tất nhiên không thể không kể đến sự "Hộ giá" của Trình Tư Hạo ở sau lưng.
Cô nhớ tới câu nói "Cô dựa vào cái gì mà gả cho Trình Tư Hạo?" của Linh Tư.
Ngay cả Linh Lung cũng không hiểu được, tại sao Trình thị - người đứng trên đỉnh được vô số người ghen tị ngước nhìn, lại đồng ý đầu tư bằng cách liên hôn (3) với gia đình cô chứ, rốt cuộc tại sao người đàn ông đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp kia lại muốn cưới cô.....
(3) Liên hôn: hay còn được gọi là "hôn nhân chính trị".
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!