Anh vẫn chưa nói gì, vậy mà cô đã yếu thế xin lỗi anh trước, vừa đổi thuốc xong nên sắc mặt tái nhợt. Trình Tư Hạo biết vừa rồi lúc cô đổi băng gạc vẫn luôn cắn răng chịu đau, không rên tiếng nào, bây giờ trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh, trong hốc mắt trong trẻo còn lóe lên hơi nước trong suốt. Dáng vẻ yếu đuối như vậy, ban đầu Trình Tư Hạo còn định dạy dỗ vài câu, bây giờ cũng chưa hề lên tiếng.
Nội tâm yên lặng than một tiếng, đứng dậy muốn nâng bước rời đi.
Linh Lung căng thẳng, vội vàng kéo tay anh, trong giọng nói có sự ỷ lại: “Anh đi đâu thế?”
Bốn mắt nhìn nhau, thấy hàm răng cắn chặt vào nhau của cô, dáng vẻ sắp bật khóc khiến người khác đau lòng, nhìn như mới bị người khác bắt nạt nên tủi thân, thận trọng vậy.
Trình Tư Hạo sao đời nào lại bỏ đi ý định dạy dỗ cô được chứ. Anh rủ mắt nhìn về đôi tay lồng vào nhau của hai người, vỗ vỗ an ủi, ánh mắt chuyển sang nhìn đống thuốc Khương Thạc để lại trên bàn, giọng điệu bất đắc dĩ chậm rãi: “Anh đi rót nước cho em, uống thuốc trước đã.”
Linh Lung mấp máy môi, sự bất an trong lòng cuối cùng cũng buông xuống một chút, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi, nước mắt tích tụ lại, muốn rơi rồi lại thôi.
“Ò.”
Một chữ “Ò” như vậy khiến Trình Tư Hạo nghe thấy thì trái tim căng thẳng, biết rõ là cô cố ý, nhưng không có cách nào để đối phó với cô nữa, khiến cô nghĩ ngợi lại càng không thể.
Ngồi xuống lần nữa, nói một câu với phòng bếp: “Dì Hà, đưa cho con một ly nước với ạ.”
Sau đó cầm lấy thuốc trên bàn, nhìn kỹ càng, trên khuôn mặt anh tuấn toàn vẻ nghiêm túc.
Linh Lung biết bây giờ anh không giận mới lớn mật chộp lấy thuốc từ trong tay anh, cười hì hì: “Em không cố ý nha.”
Cuối cùng Trình Tư Hạo không nhịn nổi, nhẹ nhàng vỗ đầu cô, “Chỉ lần này thôi, không có lần sau.”
Thè lưỡi: “Biết rồi mà.”
Toàn là thuốc hạ sốt, Trình Tư Hạo đợi cô uống thuốc xong mới đi làm việc, dù sao tiếp theo cũng phải xuống tay, chuẩn bị làm sáng tỏ chuyện này.
Linh Lung thay đồ xong, hôm nay cô cũng phải đi gặp người nhân viên đó ở tiệm cô. Nhớ đến lời nhắc nhở Trình Tư Hạo nói với cô, Linh Lung chua xót nâng khóe miệng lên. Một khi đã công khai ra thì cũng coi như đã hoàn toàn kết thúc, mà vậy cũng tốt, nhiều năm vậy rồi, cũng phải chấm dứt thôi.
Nhưng bỗng nhiên cô đã quên một chuyện, suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại gọi cho Khương Thạc.
Khương Thạc vừa mới bị Trình Tư Hạo kích thích, đang đi theo Kỷ Thanh tìm thú vui, lúc thấy điện thoại sáng lên thì thật sự có chút kinh ngạc. Kỷ Thanh nhíu mày, “Vợ cậu ấy tìm cậu làm gì, cậu lại chọc tên gian xảo đó nữa à?”
Kỷ Thanh trực tiếp bị gõ vào đầu*, “Cút!”
(*) Nguyên văn là 爆栗子 (bào lì zi), có nghĩa là hạt dẻ nổ tung. Nó được gọi là động tác uốn cong ngón trỏ và ngón giữa và gõ vào đỉnh đầu.
Sau đó đến một nơi yên tĩnh, bắt máy: “Linh Lung à, sao vậy?”
Nghe thấy yêu cầu từ bên kia, anh có chút thắc mắc, nhưng cũng không nói gì, chỉ tỏ ý: “Được, tôi đến ngay.”
Vào ban đêm, Linh Tư hiếm khi nhận được điện thoại của người chị trên danh nghĩa của cô ta.
Ban đầu còn hơi bất an, nhưng sau đó cẩn thận tưởng tượng, nếu điều tra ra thật thì sao chứ, bây giờ cô ta về cơ bản thì đã hoàn toàn bay màu rồi, còn gì phải sợ. Hơn nữa, bây giờ trên mạng một hai đều nhắc đến Linh Lung, chứ đâu phải Linh Tư cô đâu.
Linh Lung không hẹn gặp ở nhà mà hẹn ở một tiệm bánh ngọt ở trung tâm thành phố, lượng khách còn rất đông.
Trình Tư Hạo không xuất hiện, nhưng có Lưu Hoài đi theo cô.
Linh Tư đến trước, khi thấy Linh Lung bước xuống từ chiếc xe Lincoln thân dài, còn cười tươi với người trợ lý ủng hộ mình, đúng là buồn cười mà. Dòng máu chảy trong người bọn cô giống nhau, tên cũng chỉ khác có một chữ, nhưng đời sống sinh hoạt này, thật là khác nhau một trời một vực.
Dù sao cũng là nghệ sĩ, vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi giới, Linh Tư đeo khẩu trang và đội mũ, trong lòng nghi ngờ sao Linh Lung lại chọn một nơi dễ bị phát hiện như vậy, không phải cô không muốn nhận cô làm em gái sao?
Lưu Hoài cầm một chiếc cặp da, ngồi xuống cái bàn cách vách bọn họ. Linh Lung lười tốn miệng lưỡi với Linh Tư, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Cô làm chuyện này à?”
Đôi mắt cô cong lại, khí chất ngày càng như được đúc ra từ một khuôn với Trình Tư Hạo vậy. Môi đỏ khẽ nhếch lên, độ cong của khóe miệng nhìn vừa châm chọc vừa khoan thai, sự khẳng định và khinh thường lúc nhìn Linh Tư lại càng rõ ràng.
Linh Lung, đúng là khi nào thấy cô cũng là dáng vẻ thong dong, bình tĩnh như thế này.
“Chị có bằng chứng gì là do tôi làm?”
Bưng ly cà phê kiểu Mỹ trước mặt lên, không nhanh không chậm nhấp một ngụm, khẩu trang đã bị cởi xuống, lúc này trên mặt chỉ đeo một chiếc kính râm, gương mặt trắng hết sức có một lớp phấn mỏng.
Nhưng đôi môi mỏng kia lại chưa tô son, Linh Tư như vậy nhìn không có tinh thần như bình thường, càng thêm mệt mỏi.
“Xem ra, mấy ngày nay cô cũng hoàn toàn không thoải mái.”
Linh Lung gọi một ly nước chanh, ống hút cong rũ sang một bên. Linh Lung ưu nhã nói, không để lộ một chút dấu vết.
“Linh Tư, tôi luôn nghĩ rằng dù cô không cam lòng thì cũng chỉ là người dùng những thủ đoạn nhỏ, vậy mà lại không ngờ, bây giờ cô lại tâm cơ như vậy.”
“Tâm cơ?”
Linh Tư cười, cười ngày càng tươi, như thể không hề cố kỵ gì: “Linh Lung, nếu không phải các người ép tôi đến đường cùng, sao tôi sẽ đi đến bước này chứ?”
Linh Lung nghe thấy câu nói này, nhưng vẫn không nhanh không chậm. Có vài lời nói, phải để đối phương nói ra trước thì mới thêm đáng tin.
Thấy vết sẹo vẫn chưa tháo băng ra trên đầu Linh Lung, Linh Tư nói thẳng: “Không sai, lúc chị bị thương cũng không phải ngoài ý muốn. Tôi thừa nhận, tôi đã động tay động chân, từ lúc cô mới gia nhập vào đoàn phim, nói đúng hơn là từ lúc chúng ta được sinh ra trong cùng một gia đình thì ta đã không hợp nhau rồi.”
Linh Lung không ngốc đến nỗi hỏi cô ta vì sao lại không hợp, hôm nay cô đến không phải để ôn lại mấy chuyện lắc nhắc này, cũng không muốn nghe nhiều lý do như vậy. Đề tài đã được mở đầu, thứ còn lại đang được xé mở từng chút một.
“Vậy nên, có lẽ giữa hai người chúng ta chưa bao giờ có cái gì gọi là tình cảm chị em.”
Linh Lung rất bình tĩnh nói ra những lời này, dù cọng rơm cuối cùng trong lòng cũng đã bị Linh Tư chặt đứt, nhưng Linh gia đối với cô cũng chỉ là hai chữ Hán Trung Quốc xa lạ mà thôi.
“Linh Lung, đừng tự lừa mình dối người.”
Cô ta như thể nghe được chuyện gì buồn cười vậy, khóe miệng tươi cười của Linh Lung ngày càng lớn: “Không phải chị đã hiểu ra từ lâu rồi à?”
Những lời nói này của cô ta có ẩn ý đơn giản là, người mà Linh Lung gọi là cha ruột kia cũng chỉ xem cô ta là một công cụ để lợi dụng mà thôi, đến giờ người có tình cảm người thân gì đó cũng chỉ có mình Linh Lung.
Thế nên, lý do tại sao Linh Tư lại không kiêng nể gì, không hề để ý đến cảm nhận của Linh Lung thì cũng chỉ vì lưu luyến ba chữ Linh Quốc Cường mà thôi. Đây là đang chắc chắn Linh Lung không làm gì được cô ta đó sao?
…………
7 giờ tối, đầu tiên có người đăng lên một bức ảnh Linh Tư ngồi đối diện với một người phụ nữ khác ở tiệm bánh ngọt. Linh Tư đeo kính râm, đeo khẩu trang, che lại kín mít nhưng vẫn không tránh khỏi việc bị paparazzi nhận ra. Nhưng người phụ nữ đối diện thì vì không tìm được góc độ nào tốt, nếu không phải mái tóc rũ xuống che khuất thì là giơ tay chống cằm che lại nửa mặt, chỉ có thể mơ hồ nhìn được một bóng hình, khiến người khác không khỏi suy đoán mục đích chuyến đi này của Linh Tư.
Vào lúc 8 giờ 15 tối, Linh Tư vẫn luôn chịu đả kích nên im lặng đột nhiên đăng bài, giữa những câu chữ không hề thiếu sự tủi thân và đáng thương:
Ban đầu cho rằng nên ẩn nhẫn, nhường nhịn, không ngờ vẫn bị người khác khinh thường. Bình tĩnh xem xét thì tôi cũng chỉ muốn làm một diễn viên tốt mà thôi, yên lặng phát triển trong giới giải trí, vì sao phải ép tôi đến đường cùng như vậy chứ. Chẳng lẽ tình cảm chị em giữa chúng ta cũng không thể đổi lấy một chút thương hại của chị sao?
Phía sau trực tiếp tag nhà thiết kế chính L của Two Secret.
Cư dân mạng bị sốc không hề nhẹ trước tin tức này, đến nỗi rớt luôn cả điện thoại. Không đến năm phút sau, Linh Tư đột nhiên lại đăng thêm một bài lên Weibo:
Rất xin lỗi, do em làm em gái mà không hiểu chuyện, mong chị và anh rể có thể thủ hạ lưu tình.
Thời gian đăng bài lên rất ngắn, chưa đến hai phút sau cũng đã xóa chung với bài đăng thứ nhất, nhưng hàng ngàn hàng vạn fan ăn dưa trên mạng đã chụp hình lại. Cái này vừa nhìn đã biết, mới đăng bài lên Weibo, bị uy hiếp nên mới nhanh chóng xóa bài.
Trên mạng hoàn toàn bùng nổ.
Một đám người ăn dưa: Mẹ nó cuối cùng sao lại như thế này rồi, biên kịch ra rồi diễn kiểu gì vậy, sao tôi càng nhìn thì càng mù thế này?
“Linh Tư và nhà thiết kế L của Two Secret là chị em bạn dì hay là ruột thịt luôn vậy? Tôi không nhìn lầm chứ?”
“Tổng giám đốc Trình Tư Hạo của L.E là chồng của nhà thiết kế L, cũng chính là anh rể của Linh Tư á?”
“Vậy lúc nãy nói thủ hạ lưu tình, chính là đang nói đến Trình Tư Hạo và nhà thiết kế L đó à?”
“Thế hóa ra bức ảnh lúc nãy là người chị làm nhà thiết kế uy quyền đang uy hiếp em gái mình sao?”
“Khinh người quá đáng rồi đó, dám quang minh chính đại uy hẹn gặp người khác để uy hiếp như vậy!”
“Sao hết đợt này đến đợt khác vậy, nhìn kiểu gì cũng không hiểu, chờ tôi load não đã.”
“Lầu trên này, còn load não cái gì nữa chứ, còn không phải là vợ chồng bọn họ đuổi chính người em ruột của mình ra khỏi giới giải trí à. Chẳng trách bây giờ Linh Tư không ký được hợp đồng nào cả, hóa ra là bị hai người này gây nghiệp, buổi chiều còn hẹn người ra để nói chuyện nữa, chắc là lại đưa chiêu đánh người rồi bỏ chạy rồi. Đoán là cô bé này không nhịn được nữa, nhân lúc hai ngày nay người nào đó bị kiện tụng nên mới dám đưa tin nóng, cơ mà được vài phút lại bị ép xóa Weibo.”
“Làm người thì đừng nói thế. Lúc nhà thiết kế của Two Secret bị thương, không phải cũng có người nói không phải tai nạn à, lúc đó mấy người còn đoán là Linh Tư làm mà? Nói vậy cũng nói cho nổi nữa?”
“Đúng vậy, nếu cô ta cố ý làm nhà thiết kế bị thương thì người đó ra tay cũng theo lẽ thường thôi. Cô ta không màng đến tình chị em trước mà, bây giờ còn hô hào nữa, ai thèm tin?”
“Lầu trên ơi, nói bậy rồi, có chứng cứ gì xác định là Tư Tư của bọn tôi làm không hả, dựa vào cái gì mà đổ oan cho bọn tôi vậy?”
Trên mạng toàn tiếng mắng chửi túi bụi, fan của hai bên đấu khẩu vì thần tượng, nhiều người còn trực tiếp nhắn tin, bình luận, lời mắng khó nghe cỡ nào cũng có. Linh Tư không đọc những bình luận đó, tắt Weibo luôn. Nhìn trình tự xử lý trên máy tính, bình tĩnh cong môi cười nhạt, chỉ cần một lát nữa thôi, xác nhận được sự thật thì chân tướng sẽ rõ.
Nhưng lúc này, có những cư dân mạng nhàn hạ, thoải mái không khỏi tiếc hận: “A a a a, sao lại không chụp cận mặt vậy, tôi muốn thấy cận mặt phu nhân Trình thị, rốt cuộc ai là người cứu vớt dải ngân hà ở kiếp trước vậy!”
“Ha ha, còn cho rằng cô ta cứu vớt ngân hà nữa chứ, thôi đi, tôi chả muốn xem đâu.”
9 giờ tối, Weibo bị khóa của Two Secret đột nhiên đăng bài, như thể ném vô số cục đá xuống mặt biển vốn đã không yên lặng vậy, khiến từng đợt sóng biển đánh lên.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!