Thở dài một tiếng, Chiết Ân lấy ra cánh tay nãy giờ vẫn đang đặt ở vị trí vết thương, ánh mắt hạ xuống một chút liền thấy cả lòng bàn tay đã thấm đầy máu tươi.
Chiết Ân đi lại bên giường ngồi xuống, cởi áo ra xem xét tình hình.
Vừa làm, y vừa nói:
"Ra đi."
Du Tân từ bên trong bước ra, cảnh giác nhìn ra bên ngoài.
Hắn đóng cửa lại khi đã đảm bảo bên ngoài không còn bóng người nào.
Lúc này, Du Tân mới yên tâm mà nhìn lại bằng hữu của mình.
Vết thương nhìn qua cũng không nặng lắm, chỉ là thay cho lời cảnh cáo vì tội háo sắc của y mà thôi.
Chiết Ân tùy tiện lau khô máu nhưng bất luận thể nào cũng không thể khiến nó ngừng chảy.
Y bất lực đành đem vải băng bó sơ qua, kiếm cho mình một chiếc áo mới mà mặc vào.
"Đa tạ." Du Tân nói.
Chiết Ân nãy giờ vẫn luôn chú tâm xử lí vết thương, lúc này mới ngẩng đầu đối diện với hắn.
Ánh mắt sâu thẳm kèm theo suy tư, y hỏi:
"Ngươi đang làm gì?"
"Chỉ là làm nhiệm vụ nhỏ mà thôi, thật hổ thẹn để ngươi cứu ta lần này." - Du Tân cười nhạt, hắn khẽ cúi đầu nói.
"Làm nhiệm vụ nhỏ mà khiến tới tiểu minh chủ đuổi đến đây bất chấp muốn bắt ngươi?" Chiết Ân khó hiểu, biết Du Tân vì chủ nhân của mình bất chấp là nhiệm vụ gì cũng làm nhưng mà...!vị chủ nhân của hắn là ai? Chiết Ân cũng chưa có nghe qua, hắn cũng không chịu nói.
Đối diện với lời chất vấn của Chiết Ân, Du Tân cũng chỉ có cười.
Vì hắn biết nói gì bây giờ...
"Không có việc gì, đa tạ ngươi, ta trở về phục mệnh đây.
Hẹn lần khác tái ngộ, chúng ta cùng đi uống rượu, ta mời.
Được rồi cáo từ!" Du Tân gấp gáp từ biệt.
Căn phòng náo nhiệt ban nãy phút chốc lại lạnh lẽo một mình y.
Bỗng nhiên chuyện từ đâu trên trời rơi xuống lại có thể gặp được tiểu minh chủ thú vị, còn lại bị hắn đả thương.
Chiết Ân bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về cái tên Lâm Anh này.
Người thật sự đẹp, chỉ có điều hơi cứng nhắc và thanh cao quá, Chiết Ân cảm thấy mình lại nhỏ bé rồi, thật sự khó với tới.
Lần đầu tiên y lại cảm thấy và tự nhận mình nhỏ bé trước ai đó.
Bất kể trước kia là trong độ tuổi nào, tình trạng nào y vẫn tự tin bản thân luôn có cái gì đó đặc biệt và khác biệt so với những kẻ còn lại.
Chỉ có duy nhất một mình Lâm Anh lại khiến y nhận ra chính mình cũng có lúc nhỏ bé, thật nhỏ bé...
Diêm La điện...
"Tứ Gia." Du Tân quỳ ở trên đất đối với người bên trên cung kính hành lễ.
"Tại sao lại thành ra như vậy?" Người được kêu là Tứ Gia - Cố Nhu Vân hỏi.
Du Tân hơi cúi đầu khó xử không muốn nói nhưng chỉ một lúc liền không do dự trả lời:
"Thuộc hạ đã đưa thư đến nơi, chỉ là giữa đường bị Lâm Anh phát hiện cho nên...!Thuộc hạ vô dụng."
"Vô dụng thật." Cố Nhu Vân đáp lời.
Nghe được lời này thì Du Tân cũng chẳng biết nói gì thêm cứ như vậy cúi đầu chờ phân phó.
Cố Nhu Vân cũng không có ý trách cứ gì, nhiệm vụ dù sao cũng hoàn thành, chỉ là bị Lâm Anh phát hiện thật sự có chút vô dụng, sau này làm sao hắn dám tin tưởng giao việc cho y làm.
"Lui xuống đi" Cố Nhu Vân nói.
Du Tân "dạ" một tiếng cũng rời đi, không dám nán lại lâu.
...
Qua ngày hôm sau, mẫu thân Chiết Ân đã đến rất sớm để thăm y.
Bạn đang đọc bộ truyện Chỉ Vì Yêu Người tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chỉ Vì Yêu Người, truyện Chỉ Vì Yêu Người , đọc truyện Chỉ Vì Yêu Người full , Chỉ Vì Yêu Người full , Chỉ Vì Yêu Người chương mới