“Anh....làm sao vậy?” Thấy Lâm Cẩn vẫn luôn nắm chặt điện thoại đứng ở ngoài ban công, dáng vẻ gầy yếu lộ ra vài phần cô đơn, Lâm Phi Phồn nhịn không được bước tới hỏi cậu.
Lâm Cẩn nhanh chóng đem điện thoại nhét vào túi, hít sâu một hơi, đem chua xót trong lòng đè ép xuống.
Cậu không thể để lộ sự yếu ớt trước mặt ở Lâm Phi Phồn được.
Năm nay Lâm Phi Phồn chỉ mới sơ trung cao tam, bảo bảo lại còn nhỏ như vậy, cậu cần phải tìm cách chống đỡ.
Nhưng vừa tính đến lại khó chịu, cậu nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lâm Phi Phồn.
“Không có gì, anh có chút mệt.” Lâm Cẩn xoay người, khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười, một bộ như không có việc gì.
Nhưng cậu lại không biết chính mình hiện tại cười có bao nhiêu miễn cưỡng, tựa như một con rối gỗ, khóe miệng tươi cười nhưng ánh mắt ảm đạm đã sớm bán đứng cậu.
Thấy Lâm Phi Phồn không nói gì chỉ yên lặng nhìn mình, Lâm Cẩn trong lòng thở dài một hơi nói: “Em ngày mai còn phải đi học, đi nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lâm Phi Phồn vẫn đứng im không nhúc nhích, đột nhiên hỏi: “Anh, vừa rồi ai gọi điện cho anh vậy? Có phải bọn cho vay nặng lãi không? Bọn chúng lại lấy em cùng bảo bảo ra uy hiếp anh?”
“Không phải, chỉ là một người quen mà thôi.” Lâm Cẩn hàm hồ nói.
Lâm Phi Phồn lại không dễ lừa gạt như vậy, cố chấp hỏi: “Chúng ta còn thiếu bọn chúng bao nhiêu tiền?”
“Không nhiều lắm.”
“Không nhiều lắm chính là bao nhiêu?”
“Em hỏi nhiều như vậy làm gì? Có phải em không tin anh đúng không?” Lâm Cẩn giả vờ tức giận, trừng mắt nhìn Lâm Phi Phồn một cái, “Được rồi, nhanh về phòng đi ngủ, tiền nợ tự anh sẽ có biện pháp.”
Lâm Phi Phồn rũ mắt đứng một bên, tay nắm chặt đến khớp xương đều trở nên trắng xanh.
Cậu chưa từng hận chính mình vô năng gầy yếu như lúc này, không thể giúp Lâm Cẩn chia sẻ một chút áp lực.
Cậu biết biện pháp trong miệng Lâm Cẩn là cái gì, đơn giản là đi cầu xin cái tên Thịnh Diễn Chi kia.
Nhưng cậu không thể hỏi, một khi hỏi ra, tương đương với việc hướng lồng ngực Lâm Cẩn đâm một dao.
Có đôi khi cậu thật hận chính mình không thể chết đi.
Đêm nay, hai anh em đều khó có thể đi vào giấc ngủ.
Lâm Cẩn nằm ở trên giường trằn trọc, trong đầu lộn xộn, nghĩ về ánh mắt chán ghét của Thịnh Diễn Chi, nghĩ về số tiền nợ bọn cho vay nặng lãi.
Mấy năm nay, cậu toàn dựa vào việc lấy lòng Thịnh Diễn Chi để kiếm thêm chút tiền trả nợ.Nhưng hiện tại người kia không cần cậu, cậu làm sao có thể trong vòng 3 ngày gom đủ 600 vạn.
Làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ lại muốn đi tìm một kim chủ mới?
Nghĩ đến cái phương pháp này, Lâm Cẩn liền một trận ghê tởm, đột nhiên cảm thấy chính mình vừa dơ bẩn lại vừa tiện, khó trách lúc cậu nói thích Thịnh Diễn Chi lại bị hắn chán ghét đến cực điểm.
Nếu không cậu đem thân phận của bảo bảo nói cho Thịnh Diễn Chi?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Lâm Cẩn liền không khỏi suy nghĩ trở lại 6 năm trước.
Khi đó cậu không cha không mẹ, cùng em trai là Lâm Phi Phồn sống nương tựa lẫn nhau.
Bạn đang đọc bộ truyện Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi, truyện Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi , đọc truyện Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi full , Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi full , Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi chương mới