Lâm Cẩn hơi hơi sửng sốt, nghĩ thầm: Không phải lão phu nhân nói tối nay Thịnh Diễn Chi không trở về nhà cũ hay sao?
Thoáng nhìn qua Thịnh Diễn Chi cùng Giang Tinh Thần từ trong xe bước ra, Lâm Cẩn vội vàng xoay người, đưa lưng về phía bọn họ, bước nhanh trở lại xe.
Tiểu Trịnh còn ở trong xe, đang muốn lái tới bãi đậu xe, thấy cậu quay ngược trở lại, buồn bực nói: "Lâm tiên sinh, ngài làm sao vậy?"
"À, tôi để quên đồ ở trong xe." Lâm Cẩn tùy tiện lấy một cái cớ, giả vờ ngồi vào xe tìm đồ, trong lòng lại nghĩ cách làm thế nào để rời đi.
Nếu cậu sớm biết Thịnh Diễn Chi sẽ mang theo Giang Tinh Thần trở về nhà cũ, cậu chắn chắn sẽ từ chối tới bồi hai vị lão nhân ăn bữa cơm chiều này.
Dựa theo tính đa nghi của Thịnh Diễn Chi, nhìn thấy cậu khẳng định sẽ không cho sắc mặt tốt, còn sẽ đem cậu trở thành người dụng tâm kín đáo.
Lâm Cẩn một chút cũng không muốn nghe mấy lời trào phúng cùng nhục nhã của đối phương.
Tiểu Trịnh cau mày nhìn Lâm Cẩn trong kính chiếu hậu, thần sắc tựa hồ có chút bất an, vội vàng hỏi: "Lâm tiên sinh, ngài có phải đánh rơi đồ vật gì rất quý giá hay không? Tôi sẽ giúp ngài tìm."
Nói xong định xuống xe đi ra ghế sau.
Lâm Cẩn vội nói: "Không cần không cần, cũng không phải đồ vật gì đáng quý, chỉ là một chiếc nhẫn bình thường mà thôi."
Khi nói chuyện, cậu hơi hướng ra ngoài cửa sổ xe nhìn nhìn, nhìn thấy Thịnh Diễn Chi vẫn chưa tiến vào nhà, ngược lại còn hướng về phía cậu đi tới.
Trong lòng Lâm Cẩn căng thẳng, vừa rồi Thịnh Diễn Chi chắc không nhìn thấy cậu đâu nhỉ?
Mắt thấy Thịnh Diễn Chi đi tới ngày càng gần, Lâm Cẩn không có chỗ để trốn, dưới tình thế cấp bách liền hối thúc Tiểu Trịnh: "Anh mau lái xe đi."
"Hả?"
"Mau lái tới bãi đậu xe."
Tiểu Trịnh vẻ mặt mộng bức, không biết Lâm Cẩn muốn làm gì.
Nhưng nghĩ đến cậu là khách do Thịnh lão phu nhân cố ý mời đến, Tiểu Trịnh đành phải nghe lời cậu lái tới bãi đậu xe.
Thịnh Diễn Chi chậm một bước, nhìn hướng xe rời đi, lông mày hơi hơi nhướng lên.
"Làm sao vậy?" Giang Tinh Thần đi đến bên người hắn.
"Không có gì."
Vừa rồi khi hắn xuống xe, bỗng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, rất giống Lâm Cẩn.
Nhưng nơi đó quá tối, ánh đèn không chiếu tới mặt của người kia, Thịnh Diễn Chi cũng không quá chắn chắn.
Hắn nhịn không được tò mò người đang ngồi trong xe là ai, ai ngờ hắn còn chưa kịp nhìn rõ, xe đã nhanh như vậy rời đi rồi.
Thấy Thịnh Diễn Chi không đuổi theo, Lâm Cẩn ngồi ở trên xe thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau khi xuống xe liền đem điểm tâm đưa cho Tiểu Trịnh: "Anh giúp tôi đem điểm tâm đưa cho lão phu nhân nhé."
Tiểu Trịnh kinh ngạc: "Ngài không vào nhà sao?"
"Đoàn phim bên kia đột nhiên nhắn tin cho tôi, muốn tôi nhanh chóng trở lại quay bổ sung một cảnh." Lâm Cẩn ngượng ngùng nói, "Tôi sẽ giải thích rõ ràng với lão phu nhân sau."
"Như vậy a......" Tiểu Trịnh gãi gãi đầu, cảm thấy Lâm Cẩn có chút kỳ quái, nhưng vẫn đồng ý tiếp nhận điểm tâm.
Lâm Cẩn xoay người rời khỏi nhà cũ Thịnh gia.
Trong nhà, lão phu nhân ngồi ở trong phòng khách, chờ mãi cũng không thấy Lâm Cẩn tới, ngược lại chờ được cháu trai của mình bỗng nhiên trở về.
Rồi sau đó mới nhận được điện thoại của Lâm Cẩn, nói muốn chạy về đoàn phim bổ sung một cảnh quay, lần sau lại tới đây bồi bà cùng lão gia tử ăn cơm.
Nhìn đến Thịnh Diễn Chi vừa mới vào cửa, lão phu nhân trong lòng như có gương sáng, làm sao có thể không rõ ý tứ của Lâm Cẩn, không khỏi dùng ánh mắt trách cứ trừng Thịnh Diễn Chi một cái.
Thịnh Diễn Chi: "......"
Lão phu nhân nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Không phải con nói tối nay có tiệc xã giao sao?"
"Hủy bỏ." Thịnh Diễn Chi trả lời, "Vừa đúng lúc tối nay Tinh Thần có thời gian rảnh, con muốn mang hắn trở về bồi ngài cùng lão gia tử ăn bữa cơm."
Giang Tinh Thần cười cười vấn an Thịnh lão phu nhân, lại mang đến hai phần quà tặng, một bộ thư pháp cho lão gia tử, một chuỗi vòng cổ trân châu tặng lão phu nhân.
Hai phần lễ vật này không tính là quá quý trọng, nhưng cũng không thất lễ, chỉ là thiếu mất một điểm thật lòng, giống như là tặng cho có lệ.
Thịnh lão phu nhân cũng không phải là người thích so đo.
Bà cũng thực thích Giang Tinh Thần, cười nói: "Đứa nhỏ này thật có tâm.
Lần sau không cần mang mấy thứ này tới, chỉ cần con cùng Diễn Chi trở về ăn một bữa cơm, bồi cho hai ông bà già chúng ta cao hứng là được rồi."
Giang Tinh Thần cong khóe môi, tươi cười gãi đúng chỗ ngứa: "Lão phu nhân, ngài nói rất đúng, nhưng chúng con thân làm vãn bối tất nhiên nên có một phần tâm ý đối với trưởng bối mới phải."
"Các con có tâm đến thăm chúng ta là đủ rồi." Thịnh lão phu nhân cười ha hả, thần thái rất là từ ái, "Diễn Chi, lão gia tử ở trong phòng trà, con mang Tinh Thần qua đó đi."
"Vâng." Thịnh Diễn Chi gật gật đầu, nắm tay Giang Tinh Thần đi tới phòng trà.
Vừa đi được hai bước, hắn bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, hỏi Thịnh lão phu nhân: "Vừa rồi con thấy có một người ngồi trên xe Tiểu Trịnh, là ai tới vấn an ngài cùng lão gia tử?"
Thịnh lão phu nhân hàm hồ nói: "Là một cấp dưới của lão gia tử mà thôi."
Thịnh Diễn Chi bán tín bán nghi.
Hắn trực giác người kia là Lâm Cẩn.
Giang Tinh Thần thấy thần sắc hắn có chút kì lạ, cười như không cười nói: "Hình như anh rất có hứng thú với người kia."
Thịnh Diễn Chi nhướng mày: "Làm đổ bình dấm chua rồi sao?"
Giang Tinh Thần không để ý tới hắn, đi thẳng về phía trước.
Thịnh Diễn Chi nhanh chóng bước tới ôm bờ vai của hắn: "Phòng trà ở bên này, em đi nhầm rồi."
Hai người vừa đi, tươi cười trên mặt Thịnh lão phu nhân cũng hơi phai nhạt, nhìn chiếc vòng cổ trân châu tinh mỹ kia, không có chút hứng thú nào, lại thả vào bên trong hộp.
Cũng không phải bà không thích phần lễ vật này, chỉ là cả đời bà vinh hoa phú quý, các loại trang sức hoa mỹ trân quý nhiều không kể hết, chỉ một mình Thịnh lão gia tử đưa cho bà đã là mười mấy tháp.
Ngược lại đứa nhỏ Lâm Cẩn mua bánh khoai lang tím, lão phu nhân cảm thấy vô cùng tri kỷ.
Tuổi bà cũng đã lớn, răng không tốt, ăn không được bao nhiêu món.
Nhưng bánh khoai lang tím này ngọt thanh mềm mại, ăn nhiều cũng không thấy ngấy, Thịnh lão phu nhân cực kỳ thích.
Có lẽ người già đều hay hồi tưởng lại chuyện cũ, lão phu nhân ăn hai khối bánh khoai lang tím, lại một lần nữa nhớ tới người bạn thân năm xưa.
Trước kia bà cùng bạn thân mỗi lần tan trường luôn dắt tay nhau đến chỗ bán điểm tâm.
Đủ các loại điểm tâm tản ra hương vị thơm ngọt, tuy đã vài thập niên trôi qua bà vẫn còn nhớ mãi không quên những hương vị đó.
Bạn đang đọc bộ truyện Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi, truyện Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi , đọc truyện Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi full , Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi full , Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi chương mới