Lâm Cẩn nhìn sắc mặt âm trầm của Thịnh Diễn Chi, không hiểu đối phương tại sao lại đột nhiên sinh khí, giống như rất để ý cái nhìn của cậu với hắn.
Cậu cứ ẩn ẩn cảm thấy có lẽ Thịnh Diễn Chi có một chút thích mình.
Nhưng nghĩ lại, Thịnh Diễn Chi và Giang Tinh Thần mới chia tay chưa được bao lâu, sao có thể nhanh như vậy liền di tình biệt luyến.
Cho dù thích cậu, phỏng chừng cũng là vì cậu và Giang Tinh Thần lớn lên giống nhau đi?
Thịnh Diễn Chi đã từng cảnh cáo cậu, đừng có tự mình đa tình, để tránh tự rước lấy nhục.
Vì thế Lâm Cẩn nói: "Có phải hay không không quan trọng.
Quan trọng là từ trước đến nay anh chưa từng tin tưởng tôi, cho dù tôi nói cho anh biết thì thế nào, anh cũng chỉ cảm thấy tôi đang bán thảm mà thôi."
Thịnh Diễn Chi hừ lạnh nói: "Tự cho là đúng! Cậu rất hiểu tôi sao?"
Lâm Cẩn không trả lời vấn đề này, chỉ nói: "Hai tháng trước, anh và Giang Tinh Thần ở trong xe hôn nhau bị người khác chụp lén, anh một mực chắc chắn là tôi đi cung cấp tin nóng cho phóng viên.
Còn có lần trước, tôi liều mạng giải thích với anh là tôi không phải cố ý đập Giang Tinh Thần bị thương, nhưng anh vẫn là không tin tôi."
Hai việc này đều làm tự tôn của Lâm Cẩn phải chịu tổn thưởng rất lớn, cũng làm cậu phải chịu sự chửi rủa của rất nhiều người, cho tới bây giờ fan của Giang Tinh Thần vẫn còn đang mắng cậu không biết xấu hổ.
Lâm Cẩn tự giễu mà cười cười: "Thịnh Diễn Chi, tôi đúng thật là không hiểu anh.
Nhưng tôi biết ở trong lòng anh, tôi chính là một kẻ xảo trá, vừa vô sỉ vừa ti tiện.
Cho nên rất nhiều chuyện cho dù tôi có nói đến toạc miệng, anh cũng sẽ không tin, ngược lại sẽ thấy tôi càng thêm đê tiện, tôi hà tất gì phải nói cho anh nghe chứ."
"Cậu!" Thịnh Diễn Chi lần đầu tiên bị người khác nói đến cứng họng, vừa buồn bực vừa không cam lòng, muốn phát hỏa lại phát không được, khuôn mặt âm trầm như nước.
Bên trong xe an tĩnh vài giây, Lâm Cẩn lại lần nữa mở miệng nói: "Thịnh Diễn Chi, chúng ta dừng ở đây đi.
Về sau anh đừng tới gần tôi, tôi cũng sẽ không đi dây dưa anh.
Nếu chúng ta gặp, cứ coi như người xa lạ đi, không cần phải giống như đêm nay nói cái gì mà tiện đường đưa tôi......"
"Người xa lạ?" Thịnh Diễn Chi nghiến răng nghiến lợi lập lại ba chữ này, dùng sức bóp lấy cằm Lâm Cẩn, "Cậu cho rằng cậu là ai? Cậu có tư cách gì mà vung tay múa chân với tôi!"
Lâm Cẩn bị Thịnh Diễn Chi thình lình nổi giận làm cho có chút ngây ngốc: "Thịnh Diễn Chi, anh đúng là không nói đạo lý? Là anh luôn miệng cảnh cáo tôi đừng có dây dưa......"
"Tôi chưa từng nói qua!" Ngữ khí Thịnh Diễn Chi âm lãnh, ánh mắt hung ác, "Coi như người xa lạ? Ấu trĩ! Người lạ sẽ giống như cậu mở chân ra cho tôi làm?"
"Anh......vô sỉ!" Lâm Cẩn tức giận đến thiếu chút nữa không thở nổi.
Tài xế đang ở phía trước lái xe ý thức được bản thân đã nghe được lời không nên nghe, lập tức ấn xuống chốt mở, rất nhanh giữa ghế trước và ghế sau dựng lên một vách ngăn.
Lâm Cẩn trừng mắt nhìn Thịnh Diễn Chi: "Anh rốt cuộc muốn thế nào?"
Thịnh Diễn Chi nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, lúc này mới buông tay nói: "Về sau không cho phép trốn tránh tôi!"
Lâm Cẩn bị nắm cằm đến phát đau, thấp giọng nói: "Không tránh anh, để anh tùy ý nhục nhã tôi hay sao? Thịnh Diễn Chi, có đôi khi tôi cảm thấy thật hối hận vì đã quen biết anh."
"Cậu nói cái gì?" Thịnh Diễn Chi khó tin mà nhìn Lâm Cẩn, trong lồng ngực đầu tiên là truyền đến một loại đau buồn xa lạ, ngay sau đó lại bị lửa giận che dấu.
Hắn một tay đem Lâm Cẩn túm đến trước mắt, đang muốn đem người thu thập một chút, lại phát hiện khoé mắt Lâm Cẩn có chút hồng hồng, môi gắt gao mím chặt, giống như đang chịu rất nhiều ủy khuất.
Lửa giận của Thịnh Diễn Chi vừa phừng lên chợt bị dập tắt hơn phân nửa, nhưng vẫn như cũ tức giận nói: "Tôi còn chưa có chạm vào cậu, khóc cái gì? Cậu còn dám ủy khuất?"
Lâm Cẩn rũ mi, im lặng không nói.
Cậu không nghĩ sẽ ở trước mặt Thịnh Diễn Chi lộ một mặt mất mặt như vậy, nhưng sau khi nói ra câu "Thật hối hận khi quen biết anh", những uỷ khuất nhẫn nhịn từ trước đến giờ giống như một cơn đại hồng thủy, nháy mắt tuôn trào mãnh liệt.
Ở bên Thịnh Diễn Chi mấy năm nay, cậu ngay cả một chút tôn nghiêm cũng không có, luôn bị đối phương chán ghét cùng nhục nhã.
Dần dần, ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy mình vô cùng hạ tiện.
Đáng sợ nhất không phải là bị người khác ghét bỏ, mà là dần dần, cậu cũng ghét bỏ chính mình.
Đây mới là tổn thương lớn nhất mà Thịnh Diễn Chi mang đến cho Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn trầm mặc làm Thịnh Diễn Chi bắt đầu hoảng hốt, không tự giác mà mềm giọng: "Được rồi, đừng khóc nữa.
Vừa rồi không phải cậu còn nhanh mồm dẻo miệng hay sao?"
Lâm Cẩn quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe, dùng sức đem nước mắt bức trở về, nói: "Không có khóc."
Thịnh Diễn Chi cười nhạo một tiếng, hiển nhiên là không tin.
Hai người cũng không ai mở miệng.
Qua một lúc lâu sau, Thịnh Diễn Chi mới không cao hứng hỏi: "Cậu nói hối hận khi quen biết tôi, là nghiêm túc?"
Không đợi Lâm Cẩn trả lời, hắn liền nhíu mày nói: "Thôi, tôi cũng không phải rất muốn biết.
Mặc kệ cậu có hối hận hay không, chuyện đã xảy ra là không thể thay đổi."
Lâm Cẩn không nói gì, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tài xế đưa cậu đến trước cửa tiểu khu Kiều gia, Lâm Cẩn liền đối Thịnh Diễn Chi nói một tiếng "Cảm ơn".
Đang muốn xuống xe, Thịnh Diễn Chi bỗng nhiên nói: "Ngày thường không có việc gì thì đến nhà cũ nhiều một chút, hai lão nhân gia đều rất thích cậu."
Lâm Cẩn mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Thịnh Diễn Chi không lo lắng cậu mơ ước tài sản Thịnh gia sao?
Thịnh Diễn Chi nhìn cậu một cái: "Cậu đây là biểu tình gì vậy? Được rồi, cậu muốn tiền cũng có thể, coi như là tôi thuê cậu.
Bạn đang đọc bộ truyện Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi, truyện Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi , đọc truyện Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi full , Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi full , Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi chương mới