Sau khi Lý Kỳ Phong với Tuyệt Vô Mệnh tâm trạng đã trở nên sảng khoái
hơn, bọn hắn liền buông tha đám tu sĩ kia rồi tiếp tục lên đường, phi
điểu lôi quang bay rất nhanh liền đến giai đoạn trở ngại tiếp theo, sa
mạc.
Khu vực sa mạc này cũng rất rộng lớn, ở dưới cát phủ trắng
xóa, nơi này chỉ có rất ít loài thực vật có thể sống được, hiện tại lại
là ban ngày thế nên nhiệt độ tỏa ra vô cùng nóng bức.
- Phù, con ** nó, nóng thật đấy!!!
Tuyệt Vô Mệnh uống vào một hớp nước thô tục mắng một câu, trên người y đổ mồ
hôi không ngừng ướt đẫm áo, thiếu niên có vẻ quen với cuộc sống dễ
chịu,an nhàn, hôm nay được trải nghiệm sự khắc nghiệt này liền cảm thấy
khó chịu không ngừng.
So với gã thì Lý Kỳ Phong và Huỳnh Thiếu Bảo tuy rằng cũng thấy nóng bức khó chịu nhưng cũng không đến nỗi như vậy.
Hắn khẽ lau vài giọt mồ hôi trên trán, bình thản nói:
- Chúng ta được như thế này đã là tốt lắm rồi, sa mạc này tuy là cũng khá rộng nhưng với tốc độ hiện tại của chúng ta thì nhiều nhất là nửa khắc
nữa sẽ vượt qua thôi.
Lý Kỳ Phong sở dĩ nói như vậy bởi vì so với những người khác thì bọn hắn đang chơi trò “ gian lận”, nếu mà công
bằng đi ở bộ ở phía dưới lớp cát nóng kia thì không biết còn thê thảm
đến mức nào nữa.
Tuyệt Vô Mệnh nghe đến đây liền cười đắc ý nói:
- Điều đó là đương nhiên, ta nói cho ngươi biết, chiếc lôi điểu phi quang này trên thế giới này ngoài ta ra chỉ có một người nữa nắm giữ cách để
tạo ra nó.
Lý Kỳ Phong nghe vậy dù đang điều khiển phi điểu sắt cũng phải quay qua cười khinh bỉ:
- Nói khoác không biết ngượng, ngươi cho rằng ngươi là ai mà có thể làm
được những chuyện mà người khác không thể làm, biết được những chuyện mà người khác không thể biết, thế giới này rộng lớn hơn ngươi tưởng nhiều
lắm, lão đệ à..
Tuyệt Vô Mệnh thở dài hơi ở mũi một cách khinh
thường, thiếu niên chẳng nói chẳng rằng lấy trong người ra một cuốn bí
tịch da thú ném vào tay hắn, giọng điệu pha đầy vẻ nhạo báng:
-
Đây là cuốn hướng dẫn cách tạo ra phi điểu lôi quang, ta cho ngươi ba
tháng, không đúng, hẳn một năm đi, nếu ngươi có thể hiểu được cách chế
tạo của nó dù chỉ một chút thì ngươi nói cái gì ta cũng nghe theo.
Nói xong thiếu niên ngồi vào vị trí điều khiển rồi đuổi hắn ra đằng sau.
Lý Kỳ Phong tỏ ra không phục, hắn cảm thấy mình bị coi thường một cách quá đáng liền mở cuốn bí tịch ra xem, sau khi trông thấy “bản vẽ” của thứ
đồ chơi này đôi mắt của hắn liền trợn tròn, cái miệng há hốc ra hết cỡ.
Cuốn bí tịch này quả thực có hướng dẫn chế tạo lôi điểu phi quang, thế nhưng bên trên viết dày đặc một loạt các ký tự mà hắn không sao hiểu nổi, thứ vũ khí này nhìn từ bên ngoài thì rất đơn giản thế nhưng cấu tạo bên
trong thì vô cùng phức tạp, mới chỉ liếc qua được một lát thì những thứ
ký tự kia đã xâm nhập vào thức hải của hắn, nó như một ma trận quay xung quanh đầu hắn, áp lực này càng ngày càng mạnh khiến hắn cảm thấy ngột
ngạt, nôn nao.
Lý Kỳ Phong vội vàng gấp lại cuốn bí tịch thì cảm
giác khó chịu mới giảm dần, thế nhưng đầu óc của hắn vẫn còn mơ màng
quay cuồng.
Tuyệt Vô Mệnh thông qua thần thức trông thấy vậy liền cười đểu nói:
- Thế nào, ngươi hiểu được rồi chứ??
Hắn uống vội vài hớp nước vào trong bụng, vẻ mặt không được tự nhiên nói:
- Những thứ này hẳn là một loại ký tự đặc biệt, tuy ta không hiểu lắm nhưng nếu nghiên cứu lâu dài thì hẳn là vẫn biết một chút.
— QUẢNG CÁO —
Tuyệt Vô Mệnh nghe xong liền cười lớn, sắc mặt càng lộ vẻ coi thường nồng đậm:
- Đừng nói là chỉ bản thân ngươi, kể cả có trăm ức người hợp lại cũng
đừng nghĩ giải mã được nó dù chỉ một góc, ở thế giới này ngoại trừ thánh nhân trở lên có thể hiểu được một chút thì phàm nhân như các ngươi có
nghĩ vỡ đầu cũng không hiểu được đâu.
“Tổ tông nhà nó, còn dám thổi đến mức cả thánh nhân, ta khinh”
Nghe tên này chém gió ác liệt như vậy hắn liền cảm thấy ớn ở cổ, hắn cười lớn rồi ho lên sặc sụa, gương mặt đỏ bừng bừng.
Tuyệt Vô Mệnh trông thấy vậy cũng không tỏ vẻ gì nữa mà khẽ thở dài lẩm bẩm:
- Haiz, phàm nhân vô tri, phàm nhân vô tri…
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!