Sắc mặt Lục Lăng bây giờ trông rất khó coi, y trầm ngâm nói:
-Có gì đó không đúng, nãy giờ chúng ta vẫn luôn đi theo một đường thẳng, không lý nào lại quay về vị ví đầu tiên được.
Một thiếu niên lộ vẻ hồ nghi nói:
-Lục Lăng huynh, có phải ngươi dẫn chúng ta đi nhầm phương hướng rồi không??
Lục Lăng khẽ lắc đầu, gã quay về đằng sau chỉ tay:
-Mọi người nhìn dấu chân của chúng ta mà xem, tất cả đều theo hàng thẳng,
hơn nữa đâu phải chỉ mình ta dẫn đường, mọi người có ai cảm thấy mình đi lệch lúc nào chưa??
Nghe y nói như vậy những người này liền quay ra đằng sau, thần sắc trở nên sững sờ. Quả thật nãy giờ bọn họ vẫn là
đi theo một đường thẳng, dấu chân in trên cát vẫn còn rõ ràng ra kia,
một thiếu nữ trẻ tuổi lộ vẻ sợ hãi nói:
-Thế này là thế nào, chúng ta phải sao bây giờ??
Gương mặt của Lục Lăng cũng dần trở nên nghiêm túc, y lên tiếng trấn an:
-Mọi người trước tiên hãy bình tĩnh, ta đề nghị chúng ta chia ra mỗi nhóm
khoảng ba người, mỗi nhóm đi về một hướng khác nhau, nếu đi được nửa
khắc rồi thì quay đầu lần theo dấu chân trở về chỗ này họp mặt.
-Lục Huynh, chúng ta làm như vậy là có tác dụng gì??
Lục Lăng nói với giọng điệu không được tự nhiên:
-Mọi người trước tiên cứ làm như ta bảo đi, bây giờ trong đầu ta có một suy
đoán, thế nên chúng ta cần phải kiểm tra thử một lần.
Mọi người
nghe xong tuy rằng vẫn thấy khó hiểu nhưng vẫn phối hợp làm theo, điều
này chứng tỏ Lục Lăng có uy vọng rất cao. Đám thiếu niên, thiếu nữ nhanh chóng hợp thành một nhóm nhỏ rồi chia nhau đi về mỗi hướng khác nhau.
Nửa khắc sau khi tất cả nhóm người dần tập hợp lại chỗ cũ, sắc mặt của Lục Lăng càng trở nên âm trầm, y cắn răng nói:
-Nơi này xem chừng đã bị người khác động tay động chân rồi.
-Trước khi đi ta đã nhớ rõ ràng bản thân mình đi về hướng đông, thế nhưng sau
khi trở về lại là từ hướng tây, hơn nữa không chỉ ta mà tất cả mọi người đều bị đổi hướng khác nhau.
-Chuyện này làm sao có thể??
Đám tu sĩ hô lên đầy vẻ kinh hãi, sắc mặt ai nấy đều cảm thấy lo sợ và bất an.
Lục Lăng thở dài một hơi rồi nghiêm nghị nói:
-Là trận pháp, nếu ta đoán không nhầm thì có người đã bố trí một ảo trận ở đây, hơn nữa ảo trận này vô cùng cao minh.
-Hít hà…
Đám tu sĩ trẻ tuổi nghe y nói như vậy liền hít vào một ngụm khí lạnh, sâu
chuỗi lại những gì vừa xảy ra trong đầu của mỗi người đều hiện lên chung một đáp án, gương mặt bọn họ đều trở nên tái nhợt.
— QUẢNG CÁO —
Ảo trận hai từ này so với bọn họ không hề lạ lẫm, tác dụng chính của ảo
trận chính là mê hoặc thị giác khiến người bên trong khó nhận ra thật
giả, rõ ràng ngươi đã đi ra đến tận cửa rồi nhưng ảo cảnh lại biến nó
thành con đường vô tận làm ngươi quay đầu.
Hơn nữa có một điểm mà ảo trận tốt hơn so với trận pháp khác, đó chính là khả năng che giấu
điểm trận ( bao gồm cả mắt trận) , vậy nên muốn tìm được điểm trận trong đó có mắt trận là gần như không thể.
Trận pháp khác thì ngươi
còn nhận ra mình đang bị nhốt bên trong và có thể dùng sức mạnh phá, thế nhưng ảo trận thì ngoài việc tìm ra mắt trận thì tất cả những đòn tấn
công của ngươi đều là vô ích, trừ khi là một thứ sức mạnh tuyệt đối.
Những người này nghĩ đến đây thôi tâm trí như có một luồng khí hắc ám bao
trùm, một vài người vẫn chưa tin đây là sự thực lẩm bẩm nói:
-Nơi này sao lại có ảo trận được, theo như ta biết thì nơi này chỉ là một
cái sa mạc bình thường mà, tại sao có thể như vậy, ta không tin.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!