Thấy hắn ngoan cố vẫn không chịu nhận,một gã tu sĩ khác căm phẫn nói:
- Hừ,ngươi rõ ràng là một tên nghèo mạt lại dám giả dạng là đệ tử luyện đan sư đi mua lò luyện đan,mưu đồ để các thiếu nữ khác tưởng ngươi giả trư ăn thịt hổ,mong các nàng để ý tới,cũng may bị bọn ta phát hiện ra.
- Vô sỉ,đê tiện thật,thật không ngờ dám dùng hành vi như vậy để cóc ghẻ ăn thịt thiên nga,ta khinh.
- Đuổi hắn đi,đuổi hắn ra khỏi Luyện Khí Các.
Đám người xung quanh nhao nhao vào chửi mắng hắn thậm chí không cần rõ đầu đuôi ra sao,chắc bởi vì hắn là phàm nhân,là loại người ti tiện bẩn thỉu,cho nên chẳng ai là có hảo cảm.
Nam tu sĩ thì ồn ào lên liên tục châm biếm nhục mạ hắn,còn đám thiếu nữ thì nhìn hắn với vẻ chán ghét hiện rõ trên mặt.
- Không phải như vậy,Lý đại ca không phải là người như thế,huynh ấy vừa dùng linh thạch của mình để mua lò luyện đan.
Tiểu Nhu giơ túi linh thạch của hắn ra phản bác nói,Thanh Tâm đang muốn lên tiếng thì bị hắn khẽ phất tay ra hiệu.
Lý Kỳ Phong bây giờ mới ngộ ra là bọn họ có ý gì,hắn khẽ mỉm cười nhưng trong lòng hắn bây giờ triệt để tức giận,hắn hét to:
- Câm mồm…
Tiếng hét của hắn đến mức làm đám người đang bàn tán về hắn sửng sốt dừng lại,hắn chỉ vài tên đang chế nhạo mình nói:
- Cái định mệnh,mấy thằng chúng mày bị chó dại cắn à??đừng dùng bộ óc bé tý và suy nghĩ hèn kém của các ngươi để áp đặt lên ta.
- Còn nói ta đi lừa gạt tình cảm thiếu nữ,cho dù có lừa gạt thì bằng vào ngươi,ngươi và các ngươi mà xứng để ta lừa sao??
Lý Kỳ Phong liên tục chỉ mặt mấy thiếu nữ đang khinh bỉ hắn lạnh lùng nói,xong xuôi hắn phỉ một ngụm nước bọt xuống đất.
Im lặng,triệt để im lặng,đám đông bị hành động của hắn làm cho ngơ ngác há to miệng,bọn họ không ngờ rằng một tên phàm nhân mà lại có thể to gan đến như vậy.
Sau nửa nén nhang trầm lặng là sự phẫn nộ đến đỉnh điểm của đám người bọn họ,lần đầu tiên trong đời bọn họ bị một tên phàm nhân hèn kém sỉ nhục,họ đỏ bừng mắt hét lên:
- Đây này,ta ở đây này,thằng nào ngon lên chém ta đi,ta lại sợ quá.
Đám tu sĩ nghe xong tức giận như muốn giết người nhưng ngay lập tức liền kiềm chế lại,ngươi nhìn ta-ta nhìn ngươi không dám tiến lên làm kẻ đầu đàn,bọn họ biết rõ quy củ của thành Phong Kiều này.
Quy định này suốt trăm năm nay chưa từng ngoại lệ cho một ai.
Đã từng có một vụ đánh nhau giữa hai tu sĩ khai điền cảnh trong thành này,bọn họ bị thành chủ biết được liền cho người bắt lại rồi tuyên bố xử chém công khai.
Hai tên kia cũng là người có bối cảnh khá lớn trong tông môn gần đây,thế nhưng ngay cả cao thủ nguyên anh đến cũng mang thương tích quay về,từ đó không ai trong thành này dám khiêu khích uy nghiêm của thành chủ nữa.
Bây giờ muốn bọn họ đổi mạng mình để giết một tên phàm nhân thì quả thực không đáng,phàm nhân đối với bọn còn không đáng năm viên linh thạch.Thế nhưng tên phàm nhân to gan kia lại hung hăng chửi bới bọn họ mà bọn họ lại không dám hành động mà chỉ thể hiện sự căm tức trên mặt mà thôi.
Đáng tiếc là trong đám người không ai mang theo một tên nô bộc nào cả,nếu không thà bỏ mạng một tên nô bộc tụ khí còn hơn bị một tên phàm nhân ti tiện mắng chửi mà không làm gì được.
Thế nhưng vào những nơi như thế này thì ai lại mang theo nô bộc cho vướng tay vướng chân cơ chứ.
Lý Kỳ Phong thấy không ai dám lên liền nhìn hai gã tu sĩ chủ mưu rồi chỉ vào đầu mình nói:
- Không phải hai ngươi muốn giết ta hay sao,chỗ này nhiều máu này đánh đi.
Hai gã tu sĩ nọ tức giận run rẩy cả người nhưng cũng không dám tiến lên,gã họ Lý mặt mày đỏ bừng lắp bắp nói:
- Ngươi...ngươi.
- Ta..ta cái gì mà ta,cái dòng thứ vô dụng.
Lý Kỳ Phong khẽ phủi quần áo cười khẩy nói,Thanh Tâm nãy giờ bị hành động của hắn dọa cho sợ thót tim,một lát sau nàng thấy cũng không thấy ai dám động thủ liền có chút yên tâm nhưng vẫn còn lo sợ.
Một lát sau chẳng thấy ai lên tiếng hắn khẽ thở dài nhìn Thanh Tâm nói:
- Xem ra toàn một lũ chỉ được cái mồm,thôi,chúng ta đi.
Thanh Tâm giật mình liền vẫy tay với Tiểu Nhu vẫn còn đang ngơ ngác chưa tỉnh nói:
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!