Lê Hoàn trầm mặc hồi lâu,nhìn hắn có vẻ không đành lòng nhưng rồi vẫn than nhẹ:
- Nếu là chuyện do ngươi làm thì chắc ngươi cũng nghĩ đến hậu quả rồi chứ??
- Ta biết,thúc yên tâm,ta sẽ không làm liên lụy đến hai người đâu.
Lý Kỳ Phong lập tức hiểu ý tứ của Lê Hoàn khẽ gật đầu nghiêm túc nói.
Thanh Tâm không nói nhưng trong mắt nàng đầy thất lạc,thiếu nữ hiểu cha mình nói như vậy là có ý gì,nó có nghĩa là nếu lần sau hắn mà hắn gặp nguy hiểm từ chuyện đó thì Lê Hoàn sẽ không giúp đỡ hắn nữa.
Phụ thân của nàng vốn là người cố chấp,nếu bây giờ nàng có mở miệng khuyên nhủ thì chắc chắn không có kết quả,nghĩ vậy nàng không dám nhìn hắn mà cúi đầu xuống trong lòng tràn đầy xấu hổ và lo lắng.
Lê Hoàn liếc nhìn hắn trầm lặng,gã làm như vậy trong lòng có chút hổ thẹn,thế nhưng dù thế nào thì bọn họ cũng không phải thân thích,y chỉ giúp được hắn phần nào thôi còn lại hắn muốn sống một cuộc sống như thế nào là chuyện của hắn,gã không có quyền tham dự. Ngôn Tình Sủng
Huống hồ nếu gã là người có đủ năng lực và một thân một mình thì khác,đằng này gã chỉ là một tu sĩ nhỏ nhoi và còn nữ nhi phải chăm sóc,y không thể vì thế mà đưa nó vào nguy hiểm.
Ba người cứ vậy trầm lặng không ai nói thêm một câu,chiếc xe chạy được gần nửa canh giờ thì Lê Hoàn cho dừng xe lại rồi mở miệng nói:
- Xuống xe đi,đoạn đường còn lại chúng ta đi bộ về.
Thanh Tâm có chút nghi hoặc nói:
- Cha,tại sao,chúng ta còn chưa về tới trấn mà.
Lý Kỳ Phong bước xuống xe mỉm cười thản nhiên giải thích:
- Đại thúc lo lắng đám người mà ta chọc giận sẽ dựa theo sự quen thuộc của yêu thú di chuyển mà đoán được chúng ta đến từ đâu,đến lúc đó không chỉ chúng ta mà cả thị trấn đều gặp nguy hiểm.
Lê Hoàn không nói nhưng ánh mắt nhìn hắn càng ngạc nhiên và có phần tán thưởng,dường như y không biết hắn lại hiểu chuyện đến vậy.
Điều này cũng không có gì là lạ,dù sao hắn cũng từng một thân một mình vật lộn với cuộc sống suốt mấy năm nên những chuyện như thế này hắn đều hiểu.
Thế là bọn họ thả cho xe yêu thú chạy trở về,còn ba người thì đoạn tìm một con đường vòng khác đi về trấn.
Trong một gian phòng khá xa hoa có hai gã võ giả đang ngồi đối diện nhau,sắc mặt bọn họ đều thâm trầm khó coi,bên cạnh còn có hai thiếu nữ đang châm trà rót nước.
Đây rõ ràng là hai tên võ giả họ Lý và một gã võ giả họ Trần bị hắn chọc cho phát ngất ngay tại Luyện Khí Các,hai người bọn họ một kẻ tên là Lý Cao Mộc còn người kia tên là Trần Bán Tôn,bọn họ đều là hai tên võ giả của hai tông môn gần đây.
Một gã võ giả mang y phục gia nô chạy vội vàng vào phòng,gã quỳ xuống đất run rẩy nói:
- Lý công tử,Trần công tử,theo như tin tức thuộc hạ thăm dò được thì hai người bọn chúng vừa mới rời thành đi về phía bắc.
- Xoảng.
Lý Cao Mộc tức giận ném chén trà xuống đất mắng:
- Phế vật,có mỗi như vậy mà cũng không tìm được chúng,vậy ta còn nuôi các ngươi làm gì.
Gã võ giả hốt hoảng nói:
- Lý công tử bớt giận,nhưng chúng thuộc hạ đã dò theo hướng đi của xe yêu thú rồi,chỉ cần bọn chúng trở về là ta sẽ biết bọn chúng đến đâu.
Lý Cao Mộc nghe vậy càng nổi giận đạp cho gã nô bộc kia một phát làm gã bay ra tận ba thước,gã điên tiết nói:
- Ngươi tưởng bọn họ ngu như ngươi,chúng không biết tìm cách đánh lừa vị trí chắc.
Trần Bán Tôn ở bên cạnh nghe thấy vậy sắc mặt càng thêm khó coi,y nghiêm giọng nói:
- Lý huynh,thù này tất phải trả,huống hồ lại là một tên phàm nhân dơ bẩn dám nhục mạ chúng ta,nếu không băm vằm hắn ra trăm mảnh thì e rằng hai người chúng ta sẽ không còn mặt mũi ở thành Phong Kiều này nữa đâu.
- Đáng tiếc là ta không mang gia nô đi,nếu không đã không bị thứ phàm nhân ti tiện đó xỉ nhục.
Trần Bán Tôn khẽ thở dài một hơi đầy bực dọc.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!