Một dãy bậc cầu thang bằng đá xanh nối dài từ dưới lên tận trên cao,thẳng mắt bọn họ là một tòa cung điện to lớn trông nó rất giống với khung cảnh nơi triều chính ngày xưa,bên cạnh có những tòa nhà nhỏ hơn nhưng cũng không kém phần nổi bật.
Nhìn những dạng kiến trúc dạng sóng của nó khác hẳn với từng thời đại sau công nguyên,toàn bộ khu hoàng thành này đều lộ vẻ vốn có của nó.
Tuy đã biết được đây là khu di tích gần 4 ngàn năm nhưng cảm thấy như đây như là một giấc mộng,khóe mắt vài người còn hơi ươn ướt,bọn họ hiểu được một kiến trúc cung đình gần 4 ngàn năm có ý nghĩa lớn như thế nào???
Lý Sơn bỏ cái mũ đội trên đầu ra,ánh mắt hơi mờ mờ,y nghẹn ngào khẽ quát một tiếng đầy uy nghiêm:
- Toàn đội chú ý,nghiêm…
Cả đội nghe tiếng nói của Lý Sơn vội đứng thành một hàng,đến cả hắn cũng nghiêm túc đứng gọn gàng không dám qua loa.
- Tất cả!!chào…
Lão Lý dẫn đầu cùng cả nhóm cúi đầu một cái trước khu kiến trúc hoàng thành,đây thủ tục bắt buộc của những người khảo cổ,nó như một sự thành kính dành cho tổ tiên và cũng là sự tự hào về nghề nghiệp của bọn họ.
Xong xuôi,lão Lý tập hợp mọi người lại rồi nói:
- Được rồi,kế hoạch vẫn như cũ,ba người một tổ chia ra khảo sát từng tòa nhà một tòa nhà,hết sức chú ý để tránh làm hỏng,đặc biệt an toàn là trên nhất.
- Rõ,thưa giáo sư!!
Mọi người đồng thanh đáp đầy vui mừng,bọn họ nôn nao muốn khám phá lắm rồi nhưng vì Lý Sơn chưa cho phép nên bọn họ cũng không mở lời,thế nên nghe gã nói vậy thì bọn họ như có chuẩn bị từ trước,cứ ba người 1 tổ nhanh chóng đi về các tòa cung điện.
- Không được!!không nghe lời ta thì đi ra ngoài,ở trong này tất cả phải nghe lời của ta,đừng quên con từng hứa gì với ta.
Lý Sơn nổi giận đùng đùng nói kiên quyết không nhân nhượng.
Hắn khẽ quay qua nhìn Trần Dung vẻ cầu cứu nhưng cô cũng khẽ lắc đầu,cô rất hiểu Lý Sơn.Bình thường y là người rất dễ tính nhưng đụng đến công việc thì rất cứng rắn không khoan nhượng,cho dù ai cũng như vậy.
Lý Kỳ Phong thở dài thất vọng đành thất thểu đi theo hai người,hắn cũng biết lão làm như vậy là lo lắng sự an toàn của hắn.
Tuy hắn học được rất nhiều kinh nghiệm khi đi khảo cổ, tuy nhiên hắn vẫn còn ở cái tuổi bồng bột,sốc nổi.Lần trước khi đi khảo cổ,hắn suýt chút nữa thì rơi xuống hố bẫy ngầm,vì vậy lão không yên tâm cho hắn đi một mình.
Hắn cũng biết Lý Sơn là người rất bảo thủ trong công việc,nếu không phải lần này hắn cầu xin hết nước,thậm chí thề tuyệt đối sẽ nghe lời lão thì hắn không được vào đây đâu.
Lý Kỳ Phong vốn là một đứa trẻ mồ côi từ khi mới lọt lòng,bởi vì hắn là đứa trẻ bị bỏ rơi ven đường nhưng may mắn được một nhân viên của trại mồ côi nhìn thấy nên đã đón hắn vào nuôi dưỡng.Ở đây có rất nhiều đứa trẻ có cùng cảnh ngộ giống như hắn,vì hắn là thành viên thứ 15 nên bọn họ đặt luôn cho hắn tên biệt hiệu là thập ngũ.
Trại mồ côi trong thời kỳ khó khăn tuy điều kiện không được tốt,thế nhưng có những đứa trẻ khác làm bạn nên với hắn coi như cũng vui vẻ. Truyện Truyện Teen
Thế nhưng chuyện tốt đẹp như vậy không được lâu thì giông tố đã kéo đến.
Năm hắn lên bảy tuổi thì trại mồ côi bị phá mất,hắn nghe lỏm được nó bị phá để xây dựng các công trình khác.
“Cây đổ thì bầy khỉ tan”
Những đứa trẻ lớn tầm hơn mười tuổi thì đã biết suy nghĩ,chúng bỏ đi tự kiếm việc làm nuôi sống mình,có đứa đi ở thuê,có đứa đi lao động chân tay,...các nhân viên ở trại trẻ gia cảnh cũng không được tốt nhưng vì thương những đứa trẻ nhỏ 1,2 tuổi nên có người cũng nhận nuôi chúng,ngoài ra có những gia đình khá giả không có con cái cũng nhận nuôi những đứa trẻ khác,chỉ có một mình hắn là không ai cần.
Bởi vì trông hắn vừa bẩn vừa xấu(do hắn hay nhường những đứa trẻ khác phần ăn của mình nên người gầy còm,ốm yếu)đã vậy hắn lại hiếu động tinh nghịch thường xuyên leo trèo đùa nghịch nên vết sẹo trên người rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!