Hai người đi khoảng hai khắc thì đến một quán trạm nhỏ,ở đó đã có bốn võ giả đứng chờ từ trước,hai nam,hai nữ,hắn liếc nhìn qua đánh giá bốn người bọn họ.
Nam tử đầu tiên có khuôn mặt khá gầy,tuổi chắc khoảng mười tám,có phần chững trạc,y mặc một bộ y phục màu trắng,bên hông đeo một thanh kiếm,là võ giả tụ khí cảnh thất cấp,hình như là đội trưởng của tổ này.
Tiếp đến là hai thiếu nữ tầm tuổi mười sáu,mười bảy,khuôn mặt khá ưa nhìn,tràn đầy nét thanh xuân,bọn họ có vẻ là tỷ muội,gương mặt na ná giống nhau,một người mặc y phục màu vàng còn một người mặc y phục màu xanh,hai người họ đều có một thanh kiếm bên người để phòng thân,và cùng là võ giả tụ khí cảnh ngũ cấp.
Cuối cùng là một thiếu niên có khuôn mặt cũng có thể nói là tuấn tú,nhưng bộ dạng rất khó gần,mặc một bộ y phục màu lam,sau lưng đeo vũ khí là một cây đao,là võ giả tụ khí lục cấp.
Nam tử mặc y phục màu trắng nhìn thấy bọn họ đi đến liền cau mày nói:
- Đại Ngưu,sao bây giờ ngươi mới tới,chúng ta chờ ngươi lâu lắm rồi đó.
Đại Ngưu cười chất phác có chút hổ thẹn đáp:
- Xin lỗi Lục đại ca,ta bị vướng chút chuyện nên đến muộn.
Nam tử họ Lục cũng chỉ nói vậy thôi chứ không để tâm,thoáng liếc nhìn qua phía hắn đang đứng bên cạnh,nam tử liền nghi hoặc nói:
- Vị huynh đệ này là...
Đại Ngưu mỉm cười chìa tay sang phía hắn hưng phấn nói:
- Giới thiệu với mọi người,hắn tên là Kỳ Phong,là người ta mới quen được,muốn đi vào sơn mạch săn yêu thú nên ta mới dẫn hắn theo cùng.
Đại Ngưu chỉ tay về phía những người khác nói tiếp:
- Còn giới thiệu với Kỳ Phong huynh đệ,đây là đội trưởng của chúng ta Lục Chí Tiến,hai tỷ muội Hoàng Nhan Kỳ,Hoàng Nhan Lệ cuối cùng cái tên mặt trắng kia tên là Phi Dật.
Đại Ngưu hào hứng nói từng người một,đến thiếu niên tên Phi Dật thì giọng điệu có phần không được tự nhiên.
Thiếu niên tên Phi Dật kia cũng nghe ra,gã ngay lập tức cười lạnh nói:
- Thân mình còn lo chưa xong mà còn đòi dẫn một kẻ yếu ớt vào đội,hừ,chỉ tổ vướng tay chân.
Lý Kỳ Phong nghe vậy khẽ nhíu mày có chút không vui,Đại Ngưu thì trừng mắt lớn tiếng nói:
- Tên mặt lạnh,ngươi như thế là có ý gì??
Thiếu niên tên Phi Dật cười nhạt nhìn Đại Ngưu bộ dạng khinh thường nói:
- Ta có ý gì mà ngươi còn không biết sao,con trâu ngốc.
Đại Ngưu giơ cái chùy lên tức giận nói:
- Ngươi muốn đánh nhau,đừng tưởng chỉ mình ngươi mới tăng cấp mà thôi.
Phi Dật cười lớn rút thanh đao sau lưng ra hằm hè:
- Đánh thì đánh,ta lại sợ con trâu ngốc như ngươi chắc.
Lục Chí Tiến dường như đã quá quen thuộc với chuyện này,gã vội đi ra giữa hai người xua tay nói:
- Đều là người một tổ cả,hai ngươi nghe ta một câu,chúng ta sắp vào sơn mạch rồi,đừng có gây sự làm mất thời gian có được không??
Hiển nhiên nghe nam tử họ Lục nói vậy,cả Đại Ngưu và Phi Dật liền thu vũ khí lại,chứng tỏ gã có uy danh rất cao trong nhóm,thế nhưng gã lại không nói thêm gì nữa,hắn đứng đó dường như bị ngó lơ.
Lý Kỳ Phong cũng tỏ vẻ thản nhiên,hắn hiểu ý của Lục Chí Tiến và đám người này,bọn họ dường như cũng không muốn chào đón một kẻ yếu ớt như hắn,điều này cũng là bình thường nên hắn không thấy ngoài ý muốn.
Hai võ giả nữ có tu vi thấp nhất trong nhóm của họ cũng mạnh hơn hắn,bọn họ lại là người cùng trấn,tín nhiệm và phối hợp cùng nhau đã quen,bây giờ mà nhận người yếu như hắn vào đội sẽ không giúp được gì,thậm chí còn là gánh nặng,chỉ có Đại Ngưu thật thà chất phác không hiểu chuyện thì mới như vậy mà thôi.
“Xem ra phải thể hiện một chút bản lĩnh mới được,cũng tốt,ta cũng muốn thử xem trình độ mình đến đâu”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!