- Haha,suy đoán của ta hôm nay chính xác thật,không ngờ lại may mắn tìm được một cây tứ diệp thảo!!!
Một thiếu niên tuổi chỉ khoảng mười bảy đang cầm trên tay một cây thảo dược,y cười lớn sang sảng có vẻ vui mừng ra mặt.
Thiếu niên này mi mục rất thanh tú,ngũ quan lại hoàn mỹ,y mặc một bộ y phục màu xanh có đeo một cái ngọc bội bên hông,vừa liếc qua là biết đây là một thiếu niên phi phàm.
Thiếu niên tên là Lê Hoàn,chính xác hơn là Lê Hoàn hồi còn trẻ,hình tượng của y lúc này khác một trời một vực so với hiện tại.
Bên cạnh Lê Hoàn là một gã tùy tùng trẻ tuổi,gã đeo một cái giỏ đựng thảo dược lớn trên vai bộ dạng khá mệt nhọc,vừa ngẩng đầu lên trông thấy thế đành cố nở nụ cười đáp:
- Thiếu gia thật may mắn,có cây tứ diệp thảo này thì trong cuộc thi sắp tới càng chắc chắn rồi!!
Lê Hoàn đang hí hửng nghe gã tùy tùng nói vậy liền lộ vẻ không vui,y đá nhẹ cho gã một cái vào mông rồi mắng:
- Ngươi thì biết cái gì,đây không phải là may mắn mà là thực lực hiểu không???Nếu ta không bảo ngươi đi về phía bên này thì may mắn ở đâu ra???
“Hừ,câu này ta đã đã nghe ngót nghét hơn mười lần rồi mà không phải may mắn”
Gã tùy tùng tuy lẩm bẩm trong miệng nhưng lập tức đổi giọng:
- Thiếu gia anh minh,là lỗi của tiểu nhân.
- Hừ,còn nữa,hội thi năm nay ta đoạt giải quán quân là cái chắc rồi,dù có cây thảo dược này hay không cũng vậy thôi!!!
- Dạ dạ!!!tiểu nhân biết sai,thiếu gia vốn là kỳ tài dù nhắm mắt cũng thắng được bọn phế vật đó.
Lê Hoàn nghe thấy vậy càng đắc ý gật gù,gương mặt mười phần hài lòng.
Tên tùy tùng nhìn bộ dạng của y thầm kinh bỉ mấy trăm lần,gã cũng không thể ngờ được tại sao lần đó lại vì vài linh thạch mà đi theo tên thiếu gia dở hơi này.
Trên trời cao vang lên vài tiếng sấm lớn còn kèm những tia chớp chiếu sáng cả một khoảng trời,từng đám mây đen tụ lại một cách chớp nhoáng,chỉ trong tích tắc những giọt mưa đã rơi xuống và trở nên ngày càng dày hạt,trong thoáng chốc chúng xuyên qua đám lá cây bên trên và rơi xuống đầu hai chủ tớ khi họ đang chuẩn bị đi về.
- Cái dù ta bảo ngươi mang theo đâu??
- Xin lỗi thiếu gia,tiểu nhân quên mang nó theo!!!
- Cái gì??cả cái áo che mưa mà ngươi cũng quên mang đi,sao ngươi không chết luôn đi??
- Dạ tiểu nhân đáng chết,tiểu nhân đáng chết!!!
- Con..**..nhà...ngươi…!!!
Thiếu niên người ướt như chuột lột vừa chạy vừa mắng chửi không ngớt trong cơn mưa tầm tã,thật đúng là chủ nào thì tớ đấy.
May mắn là khi thiếu niên đang chạy thục mạng thì thấy phía xa có một cái đình trạm nhỏ vừa hay có thể trú mưa liền bỏ mặc tên tùy tùng mà tăng thêm tốc độ chạy về phía đó.
Vừa mới bước chân vào bên trong đình trạm,Lê Hoàn thở dốc vài hơi liên tiếp,y phục của gã lấm lem toàn là bùn đất,mặt mũi tóc tai loạn xạ,bộ dạng của y lúc này cực kỳ thảm hại khác xa bộ dạng ban đầu.
Lê Hoàn đưa đôi mắt liếc nhìn xung quanh định tìm chỗ ngồi y mới sửng sốt phát hiện ngay phía trước mắt có một người đang đứng đó từ lâu.
Đây là một nữ nhân chính xác hơn là một thiếu nữ,đôi mắt nàng ta hướng ra bên ngoài,cánh tay mịn màng trắng trẻo ẩn hiện dưới làn áo đang thò ra ngoài hứng những giọt mưa đang rơi,chỉ là trên gương mặt tuyệt mỹ kia dường như đang có tâm sự nào đó.
Thấy có tiếng động lạ,thiếu nữ hơi giật mình quay người sang phía phát ra âm thanh,nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của thiếu niên trước mặt,nàng ta không kìm được mà che miệng cười khe khẽ,cảm xúc khác thường ban nãy cũng vì thế mà biến mất.
Còn về phía bên này,khi Lê Hoàn vừa nhìn thấy nữ tử kia quay mặt sang thì bỗng ngẩn người.
Đứng trước mặt y là một thiếu nữ chỉ khoảng mười sáu,nàng ta mặc một bộ bạch y màu trắng,gương mặt ngũ quan cực kỳ hoàn mỹ,sống mũi cao,làn da trắng ngần,đặc biệt nàng ta có một đôi mắt màu xanh rất hiếm lạ,nhưng điều đó chẳng khiến thiếu niên cảm thấy bất thường mà càng tôn thêm vẻ đẹp tuyệt mỹ ấy.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!