Nửa nén hương sau cuộc chiến,Lý Kỳ Phong vừa trong cơn mê tỉnh lại đã nghe được giọng nói mừng rỡ của thiếu nữ vang lên:
-Kỳ Phong đại ca...ngươi tỉnh rồi!!!
Sắc mặt Hoàng Nhan Lệ trở nên tươi tỉnh khi thấy hắn tỉnh dậy,nàng đưa cho
hắn một viên thuốc trị nội thương rồi nói với giọng khá lo lắng:
-Thân thể huynh bị thương rất nặng,mau uống viên thuốc này đi!!
Lý Kỳ Phong gượng người ngồi dậy đón lấy viên thuốc trên tay nàng rồi cho
luôn vào miệng,biết là bọn họ đã nhận ra mình nên hắn cũng thoải mái nói luôn:
-Ta không sao,đây chỉ là vết thương nhẹ,cảm ơn Nhan Lệ cô nương quan tâm,khụ..khụ..
Lý Kỳ Phong ho ra một ngụm máu tươi,Hoàng Nhan Lệ thấy vậy vô cùng hoảng loạn,nàng lấy ra cái khăn tay đưa cho hắn rồi nói:
-Huynh đừng nói nữa,lục phủ ngũ tạng huynh đã bị tổn thương không nhẹ,huynh hãy mong chóng điều tức đi..
Lý Kỳ Phong cũng chẳng ngại ngần mà cầm lấy khăn tay của nàng rồi đưa lên lau miệng,hắn khua tay cười nói đi chuyện khác:
-Không sao,chỉ là vết thương nhẹ thôi,mà thị trấn này xảy ra chuyện gì vậy,tại sao hai người lại bị tên Trương Bác đó bắt đi??
Hoàng Nhan Lệ nghe hắn nhắc đến chuyện đó trong lòng hồi tưởng lại vẫn còn
hoảng sợ,sau một hồi cố gắng bình tĩnh lại nàng mới đáp:
-Chúng
ta bị người của trấn Cao Dương bên cạnh tấn công,bọn họ muốn chiếm thêm
phần tài nguyên trong Mục Sâm Lâm,đám người Trương Bác lợi dụng sự hỗn
loạn này để làm chuyện ác,chúng ta chẳng may dính phải độc thủ của hắn
rồi bị hắn ép uống “nhụy phong tán”,hức..hức..
Thiếu nữ vừa nghẹn ngào vừa kể,giọng điệu vô cùng thê lương lại ấm ức,đến lúc cuối còn không kìm được mà bật khóc nức nở.
Lý Kỳ Phong thở dài một tiếng,tuy rằng bây giờ thuốc đã hết tác dụng nhưng hắn biết việc này đối với bọn họ như là một cơn ác mộng.
“Nhụy
phong tán” nói chính xác thì đó là một loại thuốc mê,đáng nói là ngoài
mê man nó còn làm cho người trúng phải sẽ bị mất hết sức lực trong hai
canh giờ,ngay cả võ giả cũng không ngoại lệ,loại thuốc mê này vốn dùng
cho những ca kỹ trong thanh lâu,người nào mà chống lại sẽ bị tú bà sử
dụng thứ này để dễ điều khiển,ai ngờ tên khốn Trương Bác lại có thứ này.
Cũng may là hắn vừa khéo đến kịp thời,nếu không thì hậu họa khó mà tưởng tượng được.
Lý Kỳ Phong ngập ngừng không biết khuyên nhủ nàng ta thế nào nhưng vẫn nhanh ý mở lời nói lảng sang chuyện khác:
-Nhan Lệ cô nương đừng sợ,mọi chuyện cũng đã qua rồi,tên khốn đó cũng bị ta trừng phạt rồi,cơ mà ủa,hắn ta đâu mất rồi??
Nhắc đến mới nhớ,tên Trương Bác đó sau khi ăn trọn ba quyền của hắn tuy là
bị thiếp lâm sàng nhưng cũng không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng,vậy
mà sau khi hắn nhìn ngó chỗ cũ lại không thấy hắn ta đâu.
-Hắn vẫn còn bất tỉnh,ta đã trói chặt hắn ở đằng kia rồi,huynh cứ yên tâm.
Lý Kỳ Phong ngẩn người nhìn sang bên cạnh liền thấy Hoàng Nhan Kỳ đang đi
tới đáp lời hắn với ánh mắt đầy cảm kích,thiếu nữ khéo trừng mắt với
muội muội của mình như cảnh cáo,cuối cùng nàng chấp tay về phía hắn cúi
đầu nhỏ nhẹ nói:
-Đa tạ Lý đại ca đã ra tay giúp đỡ,nếu huynh không tới kịp thì e rằng tỷ muội chúng ta,...
Còn chưa kịp nói hết lời Lý Kỳ Phong đã khua tay cắt ngang:
-Nhan Kỳ cô nương không cần đa lễ dài dòng,chúng ta coi như cũng tính là bằng hữu giúp đỡ nhau cũng là chuyện thường tình.
Đôi mắt đẹp của Hoàng Nhan Kỳ lóe lên những cảm xúc khác lạ,nàng khẽ đáp
một tiếng nhỏ nhẹ rồi lấy ra một cuốn sách cũ và một cái túi cẩm nang
nói:
-Đây là những thứ mà muội lấy được từ trên người Trương Bác,hy vọng nó sẽ giúp ích được cho huynh.
Lý Kỳ Phong cũng không khách sáo mà đón lấy cuốn sách cũ trên tay thiếu
nữ,hắn lật ngang lật dọc rồi khẽ “ồ” lên một tiếng khá ngạc nhiên.
Đây rõ ràng là cuốn võ kỹ mà tên Trương Bác đang dùng,hắn không ngờ là hắn
ta lại mang theo một thứ quý giá như thế này trên người,điều này khiến
hắn suýt không kìm được mà cười lớn.
-Cảm ơn Nhan Kỳ cô nương,ta sẽ lấy cuốn võ kỹ này!!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!