Hoàng Nhan Lệ trông thấy gã ta như vậy
thì càng trở nên hoảng sợ,nàng níu chặt lấy tỷ tỷ mình nhưng vẫn cố tỏ
ra không sợ hãi cương quyết đáp trả:
-Ngươi..ngươi không được làm tổn hại đến Lý đại ca…
-Hahaha,thì ra là tên khốn đó họ Lý,tiểu tiện tỳ yên tâm,đợi khi ta bắt được hắn
nhất định sẽ cho các ngươi xem tận mắt hắn chết thảm như thế nào??
Trương Bác càng cười lớn một cách điên cuồng,mặc dù cả người gã bị trói chặt
nhưng gã lại không hề sợ hãi một chút nào bởi vì gã tin rằng hai người
bọn họ sẽ không dám động đến mình.
-Ngươi..ngươi…
Hoàng Nhan Lệ vừa sợ vừa giận đến run rẩy,nàng chỉ tay vào gã vài lần nhưng cuối cùng cũng không làm được gì hơn.
Trong khi đó thì mặc cho tên Trương Bác hung hăng gào thét chửi bới,tỷ tỷ
Hoàng Nhan Kỳ vẫn đang chăm chú suy nghĩ điều gì đó,gương mặt nàng biến
ảo nhiều sắc thái như đang phân vân thỉnh thoảng còn toát ra sát khí rất đáng sợ,cuối cùng giống như ra quyết định,nàng nhìn về phía Trương Bác
với ánh mắt sắc như dao khiến gã hoảng hồn như thấy lạnh người lắp bắp
đe dọa:
-Ngươi..ngươi,,tiểu tiện nhân này ngươi định làm gì,ta nói cho ngươi biết cha ta là Trương Sơn,nếu ngươi dám đụng đến ta thì cả
nhà ngươi sẽ chết rất thảm!!
-Hình như ngươi vẫn chưa nhận ra mình đang ở hoàn cảnh nào??
Khóe miệng thiếu nữ nhếch lên một nụ cười đầy khinh bỉ,nàng lấy trong người
ra một con dao chỉ dài khoảng năm tấc nhưng vô cùng sắc bén rồi từ từ
bước đi lại gần Trương Bác với vẻ mặt lạnh lùng.
Trương Bác thấy
hành động của nàng liền ngay lập tức nhận ra sự khác thường,đột nhiên
hắn nghĩ ra cái gì vội hét lớn lên trong sự hoảng loạn:
-Ngươi muốn làm cái gì??đừng..đừng tới đây...có ai không??cứu ta….!!!
Hoàng Nhan Kỳ nhìn vẻ mặt của gã rồi lắc đầu đầy thương hại,nàng mặc kệ cho
gã la hét bởi vì nàng biết dù cho gã có kêu lớn như thế nào thì cũng
không có ai lên tiếng cả bởi vì xung quanh đây vốn không có người.
Thấy đã gào thét lớn như vậy mà không có ai lên tiếng,thiếu nữ kia thì đã
tới ngồi trước mặt với vẻ mặt hờ hững chẳng mảnh may dung động khiến
Trương Bác càng trở nên hoảng loạn,mồ hôi lạnh toát ra như tắm,dọc sống
lưng trở nên lạnh buốt,gã dùng sức vùng vẫy trong điên loạn thậm chí còn òa khóc như tiểu hài đồng:
-Hu hu hu…Hoàng cô nương,cô nãi
nãi,nhị vị tiên tử hãy tha thứ cho ta đi,ta chừa rồi,ta biết sai rồi,ta
thề nhất định sẽ không dám làm như thế nữa…
Bấy giờ Hoàng Nhan Kỳ mới cười gằn,nàng ghì lưỡi dao khứa vào cổ gã rồi nói với giọng điệu vô cùng đay nghiến và cuồng bạo:
-Hahaha,tha ư,người như ngươi mà cũng dám mở miệng xin tha ư??thế ngươi có từng
nghĩ sẽ tha cho những người mà ngươi từng hiếp đáp chưa,bọn họ có kết
cục thế nào??ngươi lấy tư cách gì mà mở miệng xin tha???
Đối với
giọng điệu chất vấn đầy đanh thép và hung hăng của thiếu nữ,Trương Bác
không biết trả lời thế nào,vết cứa từ con dao khiến máu của y ứa ra,cảm
giác lạnh lẽo như địa ngục đang tới gần khiến gã càng trở nên sợ hãi cái chết,nước mắt nước mũi ra tuôn ra tùm lum,gương mặt gã méo mó khóc lóc
như van nài:
-Đừng...đừng giết ta,cô muốn gì ta cũng có thể cho
cô,linh thạch??đan dược??bí kíp,...tất cả đều có thể,chỉ cần cô đừng
giết ta mọi thứ đều có thể...hự..ự.ự…
Còn không để cho gã lảm nhảm hết lời Hoàng Nhan Kỳ đã rút con dao ra đâm thẳng một nhát,mũi dao
xuyên qua tà áo găm vào tim gã khiến máu văng tung tóe khắp nơi thậm chí còn có những giọt bắn lên cả mặt nàng.
-Ngươi...ngươi…
Trương Bác nói lẩm bẩm như ngắt quãng,thân thể gã co giật liên hồi,đôi mắt gã
trừng lớn nhìn thiếu nữ trước mặt thế nhưng đáp lại ánh mắt của y chỉ là một gương mặt đầy vô cảm,hờ hững và lạnh lùng.
“Lạnh lẽo,vô cùng lạnh lẽo”
Sinh mệnh của gã dần trôi qua nhanh chóng mà y không thể làm gì..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!