Trần Bán Tôn cũng nhận ra sự bất thường của lão hộ vệ,hắn lập tức nói:
- Trần lão,ngài phát hiện ra điều gì à??
Lão giả ngẩn người một lát rồi khẽ ghé tai Trần Bán Tôn nói:
- Kỳ quái,lão phu vừa cảm nhận được xung quanh đây có một tia sát khí khá mạnh nhưng mà vừa mới truy tìm đã mất dấu rồi,có lẽ ta đã cảm nhận
nhầm..
Trần Bán Tôn khẽ “ồ” lên một tiếng đầy kinh ngạc rồi khẽ
đảo mắt với Trần lão đầy ẩn ý nhưng thấy y vẫn lắc đầu nên cũng không
tính toán thêm nữa.
Hắn quay sang châm trà rồi mỉm cười nói:
- Lý huynh cứ bình tĩnh đừng nóng vội,vấn đề này chúng ta cứ từ từ bàn
bạc,ngồi xuống rồi chén trà đã,trà này là trà Bắc Nguyên ta cất công
mang từ bên hải ngoại về đó!!!
Lý Cao Mộc nghe vậy cũng hơi bình tĩnh lại,y ngồi xuống nhấc chén trà lên uống một ngụm,gương mặt có đôi chút giãn ra:
- Haiz!!nói thật với Trần huynh,lão già Ngụy Minh kia đưa ra cái giá đó
ta nói không động tâm thì là giả..thế nhưng so với thanh danh và cái
mạng của chúng ta thì thật sự không đáng đâu Trần huynh!!!
Nhìn thấy Lý Cao Mộc vừa uống xong khóe miệng Trần Bán Tôn khẽ nhếch lên một đường cong tà ác,gã khẽ lắc đầu cười lớn:
- Haha..Lý huynh à Lý huynh,ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi,phải bỏ bớt tật háo sắc và phải tàn nhẫn một chút thì mới có thể thành công
được,một ngàn...tận một ngàn linh thạch trung phẩm đấy,với số linh thạch đó ta có thể thoải mái mà tu luyện một đường thẳng tắp đến trúc cơ.
Trần Bán Tôn cười hắc hắc nhìn Lý Cao Mộc với vẻ mặt thương hại,ánh mắt nhìn y giống như nhìn một người chết,gã thở dài một hơi rồi hung ác nói:
- Đáng tiếc,là huynh không biết quý trọng cơ hội này,vậy thì ta đành phải nhận vụ làm ăn này một mình rồi,nếu có kiếp sau thì nhớ khôn ngoan lên
một chút nhé..Lý huynh???
Lý Cao Mộc nghe vậy liền hoảng hồn,gã
ngay lập tức kiểm tra thân thể mình thì phát hiện ra chân khí của y
giống đang bị giam cầm,như có một dòng khí lạnh chạy khắp toàn thân,y
nhìn Trần Cao Mộc với ánh mắt như không thể tin nổi lắp bắp nói:
Không cần Trần Bán Tôn ra hiệu,ngay lập tức Trần lão đứng bên cạnh lao tới
đâm thẳng một đường kiếm cắt đứt cổ họng của Lý Cao Mộc rồi nhanh chóng
thu kiếm lại trong vỏ,toàn bộ quá trình vô cùng thuần thục như nước chảy mây trôi.
Lý Cao Mộc một tay ôm cổ họng đang bị bắn máu,một tay chỉ về phía Trần Bán Tôn với ánh mắt kinh hãi:
- Ngươi..các ngươi???
Nói chưa kịp dứt lời thì ánh mắt y đã trợn trắng rồi đoạn khí bỏ mình.
Trần Bán Tôn nhìn thi thể Lý Cao Mộc với vẻ mặt thản nhiên,gã gật đầu chắp tay nói:
- Đa tạ Trần lão đã ra tay giúp đỡ,ân tình này ta nhất định không quên..
Lão giả gật gù tỏ vẻ hưởng thụ rồi lại nghiêm mặt nói:
- Lão phu chỉ giúp ngươi được đến đây thôi,cũng may tông môn phái người
bảo vệ ngươi là ta,nếu đổi lại người khác với suy nghĩ đó của ngươi sớm
đã gây họa lớn cho gia tộc rồi.
Trần Bán Tôn nói với vẻ mặt đầy nịnh bợ:
- Trần lão dạy chí phải,với cả nếu người hộ đạo không phải nhân gia ngài thì ta nào dám có suy nghĩ như vậy chứ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!