Giọng của lão có phần dịu đi vài phần khiến mỹ phụ tuy là vẫn sợ hãi nhưng đã bình tĩnh lại đáp:
-Viện trưởng,đệ tử của ta đã đi theo người kia,bọn họ ở trong địa phận của thành Phong Kiều.
-Đi...ta với ngươi đi xem sao.
Lão viện trưởng gấp gáp không thèm chú trọng lễ tiết mà nắm tay mỹ phụ
chuẩn bị lên đường thì bốn vị trưởng lão lập tức nhảy ra cản lại,lão giả áo xám vừa hưng phấn lại vừa mừng rỡ cười nói:
-Ấy ấy,bình tĩnh
đã sư huynh,nếu người kia quả thật có tư chất như vậy thì sư đệ cũng xin đi theo,vừa vặn ta cũng lâu rồi ta cũng chưa thu đệ tử,chi bằng…
-Ta cũng lâu rồi chưa có thu đệ tử.
Ba vị đại lão khác cũng nhanh nhẹn không kém cùng đồng loạt thốt lên chặn lời của lão giả áo xám.
-Khốn kiếp,người là do lão tử phát hiện ra,bây giờ các ngươi lại dám mở miệng nói với ta câu này,hỗn trướng.
Lão giả áo xám cười to,vẻ mặt vô cùng đặc sắc lạnh lùng nói:
-Lục Ngạn sư huynh nói điều này sai rồi,huynh thường xuyên ra ngoài nào có
bao giờ để ý đến chuyện trong học viện,đồ đệ dưới trướng thì bỏ bê không quan tâm,vậy mà bây giờ huynh lại còn định thu đồ đệ,hừ,vậy mà nghe
được sao??
Lão viện trưởng mới nghe được được nửa câu đã nộ hỏa trùng thiên,lão sắn tay lên áo hung hăng thô bạo đáp trả:
-A,lão thất phu,ngươi dạo này có vẻ ngứa da nhỉ,tưởng ta bây giờ không trị được ngươi??
Đến nước này thì lão giả áo xám cũng không nhẫn nhịn được nữa mà chửi mắng:
-Vô sỉ lão tặc,ta cũng nhẫn nhịn ngươi lâu lắm rồi,có giỏi thì chúng ta đơn đả độc đấu,lão phu sợ ngươi rắm chó.
Hai lão giả khác không ai bảo ai đều chen miệng vào mà chửi mắng tranh
dành,khí thế cả bốn người đều dâng lên cao,bọn họ chửi mắng loạn xạ như
tiểu hài tử,không ai nhường ai,giống như sắp đánh nhau thật.
Những những khác trong đại sảnh ai nấy đều nơm nớp lo sợ,thần sắc hoảng hốt,tay chân thì run lẩy bẩy.
Người ta thường nói “trâu bò đánh nhau,ruồi muỗi chết lây”, nếu mấy vị đại
lão này mà đánh nhau thật thì sợ rằng tất cả mọi thứ ở đây sẽ nát bét.
Lão ẩu thái thượng trưởng lão không tham ra tranh cãi cùng với bốn người bọn họ mà lại đi đến bên cạnh mỹ phụ tươi cười nói:
-Tiểu oa nhi,ngươi nói xem,người kia là nam hay nữ??
Mỹ phụ nghe xong mặt như đỏ bừng,mặc dù với số tuổi của lão ẩu nói như vậy với nàng cũng không sai,thế nhưng ít nhiều nàng cũng là một danh sư,bị
nói như vậy trước mặt nhiều người khá là xấu hổ,nàng đỏ bừng mặt đáp:
-Bẩm tiền bối,người kia là một thiếu nữ trẻ tuổi,nghe nói nhan sắc mỹ lệ tuyệt luân.
Khoé miệng lão ẩu khẽ nở nụ cười nhẹ nhõm và vui mừng,ngay lập tức bà quay sang nghiêm giọng nói:
-Các vị sư huynh cũng đã nghe rồi đó,chúng ta vốn có minh ước rồi,các sư huynh cũng không thể cưỡng từ đoạt lý với sư muội chứ..
Bốn lão giả bao gồm cả lão viện nghe vậy sắc mặt vô cùng âm trầm khó coi,một lão giả nói:
-Sư muội,chuyện này..vốn đã từ lâu rồi chúng ta không nhắc đến...vả lại đây là trường hợp đặc biệt thì phải khác chứ.
-Vậy là các huynh định vi phạm lời thề,chúng ta đã phân rõ từ trước,nam đệ
tử thuộc về các huynh,nữ đệ tử về ta,thật sự coi ta thân cô thế cô,muốn
làm gì cũng được.
Nói xong bà lão cũng gõ thẳng quải trượng xuống đất,khí thế hung hăng,quyết không lùi bước.
Ba lão giả thấy vậy càng thêm khó coi,nhưng cũng càng khó xử,chợt lão giả
áo xám nghĩ ra một chuyện,ánh mắt sáng rực lên liền mỉm cười nói:
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!