Lẽo đẽo mãi mới lên đến bên trên cung điện,vừa lên đến nơi hắn liền ném hai cái ba lô xuống đất thở không ra hơi:
- Phù,mệt chết mất,lão Lý à,lão thật biết muốn hại người mà??
Lý Sơn lên trước hắn 1 lúc,lão ngồi ở đại sảnh thần sắc thản nhiên nói:
- Coi như là một bài tập luyện đi,có 2 cái ba lô thôi mà đâu có làm khó con được mà phải không??
Lý Kỳ Phong nhăn nhó không còn lời nào để nói,khi Lý Sơn bắt hắn làm việc luôn lấy cái cớ này ra để thuyết phục hắn,lại còn bảo muốn tốt cho hắn nữa chứ,đây là cái loại logic quỷ gì???
Trần Dung lên tới trên này đã vơi đi phần nào cảm giác bất an,cô khẽ lườm Lý Sơn 1 cái rồi đưa cái hộp gỗ cho lão,xong xuôi liền đi đến mở ba lô của mình ra lấy 1 chai nước và một hộp đồ ăn đi đến ngồi cạnh hắn nói:
- Đây,con ăn một chút đi rồi nghỉ ngơi sớm đi,mặc kệ chú ấy.
Nghe Trần Dung nói thì cũng không tranh luận với Lý Sơn nữa,hắn vỗ vỗ vào ba lô của mình cười đáp:
- Cảm ơn cô,cô cứ ăn đi không phải lo cho con,trong ba lô của con có mang nhiều đồ ăn lắm.
Trần Dung khẽ cau mày có vẻ không vui nói:
- Sao nào,đây là đồ ăn cô tự nấu đấy nhé,ngon hơn đồ ăn của hai người nhiều.
Lý Kỳ Phong nghe thấy thế liền giật lấy hộp cơm và chai nước của Trần Dung lại rồi cười hì hì:
- Có,có chứ,cái gì chứ đồ ăn mà cô Dung nấu thì con lúc nào cũng muốn ăn.
- Con cũng dẻo miệng lắm!!
Trần Dung khẽ xoa đầu hắn mỉm cười đáp,thấy hắn mở hộp cơm bắt đầu ăn thì cô lại lấy trong ba lô của mình ra hai hộp cơm và chai nước đưa cho Lý Sơn 1 nửa rồi cũng bắt đầu ăn.
Ăn uống xong xuôi được một lúc,đang định kiếm chỗ nghỉ ngơi thì hắn bỗng nhớ ra một chuyện liền quay qua Lý Sơn nói:
- Lão Lý,con nhớ trong hộp gỗ đó ngoài tấm da thú kia thì hình như còn có mấy tấm ngọc thạch màu xanh đúng không nhỉ??
Nhắc đến mới nhớ,Lý Sơn liền bỏ hộp cơm xuống 1 bên rồi cầm lấy cái hộp gỗ mở ra,ngoài tấm da thú ghi chép thì đúng là có 4 tấm ngọc thành màu xanh to bằng bàn tay.
Trần Dung cầm 1 tấm lên xem thử,bề mặt nó có hình chữ nhật,trên bề mặt nó có vài hoa văn kỳ quái,khi cầm nó trên tay thì có cảm giác như có hơi ấm tỏa ra từ nó,ngoài ra cũng chẳng có khác.
- Tôi cứ cảm giác nó có phần quen quen,hình như mới gặp ở đâu rồi thì phải.
Lý Kỳ Phong đi đến cầm một cái lên xem,hắn nhìn ngắm một hồi khóe miệng khẽ nở nụ cười lấy cái máy ảnh đưa cho cô đắc ý nói:
- Cô xem có phải rất giống nó không??
Trần Dung cầm cái máy ảnh trên tay hắn,trên đó có 1 một bức ảnh mà hắn chụp trên lưng của bức tượng đá hình con hổ,sau khi so sánh cẩn thận cô mới ngạc nhiên đáp:
- Ừm,đúng,chính là hình dạng này,thật kỳ lạ,chúng như thể có liên hệ với nhau vậy!!
Lý Kỳ Phong liền gật đầu cái rụp đáp:
- Con cũng nghĩ như vậy,tấm ngọc này vừa đúng bằng kích thước trên đó,nó cũng to bằng bàn tay và hình dáng rất ăn khớp,chắc chắc là từ đó mà ra,chỉ là con không biết họ làm như vậy thì có tác dụng gì,tháo nó ra rồi để vào hộp khóa lại,thật lạ lùng??
Lý Sơn khẽ vuốt ve tấm ngọc trên tay rồi thản nhiên nói:
- Tất nhiên là có tác dụng rồi,hai người còn nhớ câu chuyện ở tấm da thú đầu tiên không??
Thấy Lý Sơn gợi ý,hắn và Trần Dung đều cẩn thận suy nghĩ lại,câu chuyện đầu tiên thì có nhắc đến người nọ từng để lại một khoản tài phú,và chìa khóa để rời đi trong hộp gỗ,nhưng trong hộp gỗ chỉ có 1 mảnh da thú và mấy cái lệnh bài??vậy chìa khóa rời đi là ở đâu???
- Chẳng lẽ là...nó chính là chìa khóa.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!