Nữ tử kia thấy vậy liền vội vàng đỡ thiếu niên lên nói:
- Thiếu Bảo đệ đệ,ngươi ngẩng lên đi,tỷ tỷ đâu thể trách ngươi,ngươi đã
giúp ta hết sức rồi,hơn nữa cả cái trấn này,có mỗi ngươi đối xử với
chúng ta tốt nhất,tỷ tỷ cảm ơn ngươi.
Tiểu nam hài cũng gật đầu chạy đến bên thiếu niên vui mừng nói:
- Tiểu ca ca đối với ta rất tốt,huynh thường mang đồ ăn cho ta.
Tuyệt Vô Mệnh tức giận nói:
- Đám người xung quanh tại sao có thể nhẫn tâm như thế,thấy một nữ nhân
yếu đuối với một đứa trẻ bị hành hạ mà không ai đứng ra can ngăn.
Nữ tử nghe y nói vậy liền tỏ ra ngạc nhiên,nàng đáp:
- Bẩm ân công,cũng không thể trách bọn họ được,có trách thì trách hai mẹ con nô gia số khổ.
Lý Kỳ Phong tò mò nói:
- Phải rồi đại tỷ,tại sao hai người không ra ngoài kia nhận lấy ruộng đất mà làm việc như những người ngoài kia,còn sống cùng tên khốn đó làm
gì??
Nữ tử khẽ thở dài đầy phiền não,nàng đáp:
- Bẩm ân công,nô gia cũng muốn như vậy lắm,thế nhưng cái mạng của nô gia đã sớm bán cho tên kia rồi.
Lý Kỳ Phong khoát tay nói:
- Đại tỷ,ngươi cứ nói như bình thường,gọi chúng ta giống như Thiếu Bảo tiểu huynh đệ cũng được,đừng xưng hô như vậy nữa.
- Thế nhưng.
- Không nhưng nhị gì cả,tỷ cứ gọi như vậy thì chúng ta tổn thọ mất.
Nữ tử nghe đến đây trong lòng tuy còn vướng mắc nhưng vẫn gật đầu,nàng kể:
- Ta vốn là một nữ nhi ở thôn Nguyệt Lưu,vì gia cảnh nhà ta khó khăn nên
cha mẹ sớm bán ta cho tên nam tử kia về làm nô bộc,năm đó ta vẫn còn
chút nhan sắc nên được hắn ta chú ý,gã lựa lúc thê tử không có nhà liền
giở trò đồi bại khiến ta mang thai,hắn sợ thê tử phát hiện nên muốn ta
từ bỏ đứa con này nhưng ta không chịu,cuối cùng ta phải thề độc là đứa
con này do ta ăn nằm với đầy tớ thì gã mới bỏ qua.
Khi nữ tử kể đến đây thì cả ba người Lý Kỳ Phong liền lộ vẻ giận dữ,nam hài tử thì ôm chặt lấy mẫu thân mình.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!