Trên xe điện ngầm, Kiều Lâm Lâm đang chôn đầu vào vai nam thần tủi thân thút thít.
Ban nãy, sau khi mạnh miệng xong, thừa dịp nam thần đang ngơ ngác thì cô bỏ chạy, nhưng từ phố ăn vặt đi tới ga tàu điện ngầm quá đông đúc, toàn người là người làm cô muốn biến mất ngay cũng không được, cuối cùng bị nam thần đuổi kịp ở lối vào ga tàu điện ngầm.
“Lâm Lâm.” Cố Chi Thu kéo tay cô, định nói gì đó nhưng khi thấy cô nước mắt lưng tròng, mũi đỏ ửng, trông rất đáng thương thì lời đã lên tới cổ họng bỗng nghẹn lại, im lặng một hồi, anh bèn xin lỗi trước, “Lúc nãy anh hơi nặng lời, anh xin lỗi…”
Tuy cô vô duyên vô cớ đòi chia tay là không đúng nhưng anh tỏ thái độ gay gắt khiến cô sợ cũng là sự thật, Cố Chi Thu không ngần ngại xin lỗi trước, giúp cô ổn định tâm trạng rồi họ lại nói chuyện sau.
Chẳng qua việc anh chủ động xin lỗi khiến mắt của Kiều Lâm Lâm như mở van nước, nước mắt trào ra không ngừng. Cố Chi Thu hoảng hốt, nào còn tâm trạng nói chuyện nữa, chỉ biết vội vã lấy bao khăn giấy từ trong ba lô ra để lau nước mắt cho cô.
Trước đây, Kiều Lâm Lâm luôn nghĩ mình là tiểu tiên nữ lạc quan, kiên cường, đột nhiên xuyên đến lớp mười một, lại còn phát hiện nhà mình chỉ có bốn bức tường mà vẫn không khóc, năm lớp mười hai điên cuồng học hành vẫn không khóc, ngay cả bị nam thần từ chối thẳng mặt hết lần này đến lần khác hồi cô còn theo đuổi anh mà cô cũng không khóc, không ngờ hôm nay chỉ đơn giản là chia tay lại khiến cô khóc như chó bất chấp đang đứng ngoài đường người đông như mắc cửi và có vô số ánh mắt tò mò nhìn mình.
Kiều Lâm Lâm rất muốn ngừng khóc nhưng trong lòng dâng lên nỗi tủi thân không biết từ đâu khiến cô khóc không ngừng được, khóc đến mức nấc thành tiếng mà vẫn cứ khóc, Cố đại thần không gì không làm được cũng hết cách, chỉ có thể cố gắng trong vô vọng lau nước mắt cho cô, nhân tiện xin lỗi không biết bao nhiêu lần.
Ga tàu điện ngầm là nơi có lượng người di chuyển dày đặc, nữ sinh xinh đẹp khóc thê thảm, nam sinh tuấn tú liên tục dỗ dành, bất kể là hình ảnh hay nội dung đều cực kỳ thu hút, hầu như ai đi ngang qua họ đều ghé mắt nhìn. Cố Chi Thu không thể phớt lờ người khác mà chỉ lo khóc lóc, đắm chìm trong thế giới riêng như Kiều Lâm Lâm được, anh vẫn còn lý trí, biết rõ họ đang bị dòm ngó, càng quá đáng hơn là còn có người vừa hóng hớt vừa tìm cảm giác tồn tại: “Người anh em cố gắng dỗ dành nhé”, “Cô bé bị ức hiếp à? Đừng buồn ha ha”.
Đây rõ ràng là lên án công khai, Cố Chi Thu chưa từng bị mất mặt như bây giờ, nhưng anh cũng không có tâm trạng để bận tâm nhiều thứ.
Dùng năm phút dỗ dành để cô nín khóc, Cố Chi Thu chỉ cảm thấy lưng đổ mồ hôi ròng ròng, làm thí nghiệm cũng không khó như thế này. Anh sợ bất cẩn lại nói cái gì khiến cô khóc tiếp nên bèn nhận lấy túi xách của cô, nắm tay cô, nói như không có chuyện gì: “Đi đợi tàu thôi.”
Có chuyện gì chờ về trường hẵng nói.
Kiều Lâm Lâm khóc trước mặt bao người, bây giờ đã lấy lại bình tĩnh, đối mặt với các ánh mắt lén lút hóng hớt thì cũng thấy xấu hổ, ủ rũ để nam thần dắt vào ga.
Sau khi thuận lợi chen lên tàu điện ngầm, Kiều Lâm Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, cho rằng thời khắc mất mặt nhất đã qua đi thì trông thấy gương mặt thê thảm không nỡ nhìn của mình trên cửa kính xe.
Buổi sáng cô không có thời gian vẽ mắt đã vội chạy xuống không có nghĩa là cô không đem bộ đồ trang điểm lên tàu điện ngầm để trang điểm. Có năng khiếu trang điểm, hơn nữa kiếp trước mới cấp ba mà cô đã theo mẹ để học trang điểm thành thiếu nữ xinh đẹp nên tuy Kiều Lâm Lâm chưa lớn lắm nhưng kỹ thuật trang điểm có thể được gọi là cao siêu, mẹ của cô có kinh nghiệm trang điểm mười mấy năm mà bàn tay khi vẽ mắt còn không vững bằng cô, ở kiếp này, mấy cô bạn cùng phòng đại học bước vào giai đoạn con gái thay đổi sau mười tám tuổi, về quê đi họp lớp mà có người nói họ đẹp quá làm nhận không ra thì tất cả những thứ đó đều là kiệt tác sau khi cô cầm tay chỉ dạy.
Tóm lại, Kiều Lâm Lâm không hề biếng nhác ở vấn đề làm đẹp, dẫu nghèo đến mức không có cái ăn thì cũng phải mua đồ trang điểm, đi đâu cũng đem theo túi trang điểm, từ kem nền cho đến phấn mắt, từ chì kẻ mày cho đến son môi đều có đủ, thậm chí còn có cả đồ bấm lông mi, giúp cô có thể trang điểm bất cứ lúc nào ở bất cứ nơi đâu.
Trên đường đi, Kiều Lâm Lâm đã tỉ mỉ trang điểm mắt, kẽ mi mắt, chuốt mascara, lại còn vẽ đuôi mắt, vui vẻ hô biến đôi mắt của mình trở nên to tròn hơn.
Nhưng trước đó đẹp bao nhiêu thì sau khi cô khóc xong, mặt cô kinh khủng bấy nhiêu.
Ban đầu, Kiều Lâm Lâm khó tin nhìn chằm chằm bóng mình phản chiếu trên cửa kính xe, sau đó nhanh chóng lấy đồ trang điểm ra để cứu vãn, nhưng mascara đen sì và phấn mắt lem quanh mắt không thể lau sạch được, nếu đắp thêm lớp phấn nữa thì sẽ biến thành mắt gấu trúc mất.
Kiều Lâm Lâm là tiểu tiên nữ đến cả quầng thâm dưới mắt cũng không có, nay nhìn tạo hình mới của mình, làm sao cũng không che nổi “quầng thâm mắt” thì lại suy sụp, chỉ có thể mượn nam thần để che, hy vọng không ai chú ý tới khuôn mặt này.
Suốt quãng đường về trường, đầu cô luôn nghĩ cách làm sao để lịch sử đen tối này biến mất chứ không có tâm trạng đâu mà nghĩ tới chuyện khác.
Cố Chi Thu cũng vậy, lòng đầy sợ hãi, quãng đường này anh đi mà mang lòng lo lắng đề phòng trước nay chưa từng có, sợ cô lại khóc, mãi đến khi đứng dưới ký túc xá của cô, anh mới thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác như vừa được cứu sống.
Nước mắt của con gái quá đáng sợ, rốt cuộc Cố đại thần cũng ý thức sâu sắc rằng giảng giải lý lẽ với loài sinh vật mang tên bạn gái là hành vi cực kỳ nguy hiểm, bây giờ yêu cầu của anh dành cho Kiều Lâm Lâm đã hạ xuống mức chỉ cần cô an toàn về tới ký túc xá là được.
Đưa túi xách cho cô, Cố Chi Thu còn ấm áp an ủi: “Mệt cả ngày rồi, về nghỉ sớm, nếu ngày mai dậy không nổi thì gọi điện cho anh, anh mua bữa sáng giúp em.”
Nghĩ đến việc nam thần đã nhìn gương mặt thảm thiết của mình suốt dọc đường, cô vô cùng khó chịu, không muốn ở đây thêm một giây nào nữa, không nói gì mà ôm mặt “hu hu” chạy lên lầu.
Cố Chi Thu đứng dưới ký túc xá thêm một lát, xác nhận cô đã về phòng thì mới thở dài, ôm tâm sự nặng nề ra về.
Tâm trạng của bạn gái coi như đã hoàn toàn ổn định nhưng anh vẫn không biết lý do cô đột nhiên muốn chia tay, quan trọng hơn là ý muốn rời xa anh rất mạnh mẽ, cô đã gặp đả kích gì chăng?
Có lẽ là tâm linh tương thông, ôm mặt chạy về ký túc xá, bị các cô bạn trêu ghẹo “Hôm nay hẹn hò đã làm chuyện gì mà bỗng dưng thẹn thùng”, Kiều Lâm Lâm mới chợt nhận ra hình như cô còn chưa chia tay?
Nhưng đó không phải trọng điểm, Kiều Lâm Lâm đẩy đám bạn đang vây quanh hóng hớt ra, chạy vọt vào phòng tắm để tẩy trang rửa mặt.
Các cô bạn cùng phòng không để bụng, ở ký túc xá, phòng họ nổi tiếng là thân thiết, bốn người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, trừ Tạ Văn Lệ không nỡ xa cái máy tính của cô ấy ra thì Trình Viên Viên và Mẫn Mẫn cũng chui vào phòng tắm với Kiều Lâm Lâm, nghênh ngang nói: “Tiểu Kiều Kiều, cưng phải cảm ơn bọn chị đấy nhé, trong lúc cưng đi hú hí với nam thần thì bọn chị không làm gì cả mà chỉ lo thăm dò tình địch giùm cưng đó.”
Kiều Lâm Lâm không kịp phản xạ, vô thức hỏi: “Tình địch gì cơ?”
“Em gái học khoa Tài chính đó. Tao đã bảo mày rồi, con bé đó hơi bị được đấy, mày đừng chủ quan.” Mẫn Mẫn vừa nói được hai câu đã lại bị Trình Viên Viên cướp lời, “Có câu chỉ cần trắng một phần là che được cả trăm cái xấu, Tiểu Kiều mày đẹp bẩm sinh, được ông trời ban cho phần thưởng có thể sống bằng gương mặt, nhưng hồi học quân sự năm nhất cũng bị rám nắng, dưỡng cả nửa học kỳ mới trắng trở lại, còn Hứa Úy Nhiên thì trâu bò lắm, kỳ quân sự mới kết thúc nửa tháng thôi mà vẫn trắng phát sáng. Hôm qua xem ảnh của nhỏ đó trên diễn đàn trường, tao cứ tưởng photoshop hoặc chỉnh sáng, hồi chiều kiếm cớ tìm bạn để tới phòng ký túc của nó nhìn nó mới biết nó trắng thật, không trang điểm mà cũng không nhìn thấy lỗ chân lông luôn á…”
Hôm nay Kiều Lâm Lâm đã nhớ ra nội dung truyện nên không ngạc nhiên chút nào về làn da tuyệt đẹp của nữ chính, người ta có không gian linh tuyền, da không đẹp mới lạ. Ngược lại, cô càng khó hiểu với hành động của bạn mình hơn, “Mày có quen biết ai ở đó đâu mà tới tìm?”
“Có quen nha.” Trình Viên Viên mạnh mẽ giải thích, “Có quen một bạn, sau này bạn đó thi lại vào khoa Tài chính, khà khà.”
Kiều Lâm Lâm: …
Nghe là biết cô nàng và vị bạn học kia không quen nhau, cùng lắm là nói chuyện xã giao thôi.
Mẫn Mẫn nhanh nhạy phát hiện con bạn thân không quan tâm tới chuyện này nên nhấn mạnh: “Kiều Kiều, Hứa Úy Nhiên chẳng những vừa đẹp vừa giỏi mà còn nghe nói là con nhà giàu, nghe kể cách đây không lâu còn có ông anh nào đó của nó chạy siêu xe tới trường thăm nó nữa đó, quần áo nó mặc cũng toàn là hàng hiệu… Tóm lại đứa lần này là kình địch, mày phải chú ý vào.”
Nguyên nhân khiến cả bốn người phòng họ hợp cạ nhau là vì gia cảnh tương đương nhau, có lẽ điều kiện của ba người kia khá hơn Kiều Lâm Lâm một chút, gia đình thuộc tầm trung nhưng đều là dân tỉnh lẻ, chỉ mình Kiều Lâm Lâm có hộ khẩu thủ đô nhưng lại nghèo như chó, tổng hợp lại thì có thể coi bốn người là như nhau nên không có ai xem thường ai, cũng không có ai không phục ai.
Nhưng lên đại học, họ cũng ý thức rõ rệt xã hội này nghiêng về đồng tiền, tuy vẫn còn ở môi trường sư phạm nhưng đồng tiền cũng có “tiếng nói” nhất định, phát hiện Kiều Lâm Lâm có tình địch mạnh toàn diện thì cả ba cô nàng đều toát mồ hôi giùm bạn mình.
Quan trọng nhất là nghe nói nam thần cũng là con nhà giàu, bây giờ lại xuất hiện cô gái xinh đẹp, giàu có si mê anh, dựa theo quy luật môn đăng hộ đối, có vẻ như hai người họ sẽ dễ dàng tu thành chính quả, còn Tiểu Kiều đáng thương của các cô thì… giống như cô gái “chàng trai tôi yêu đã kết hôn nhưng cô dâu không phải là tôi” vậy.
Kiều Lâm Lâm không biết ba cô bạn mình đã tưởng tượng ra kịch bản còn hay hơn cả tiểu thuyết, thấy họ quan tâm mình với ánh mắt ngập tràn lo lắng, cô đắn đo chốc lát rồi gật đầu: “Ừm, tao sẽ chú ý, phiền tụi mày quá.”
Tất nhiên cô không nghĩ nhiều về lời nhắc nhở của họ, cô chỉ không muốn lằng nhằng mà thôi, chờ tới khi tin tức cô và nam thần chính thức chia tay được bố cáo thiên hạ, họ sẽ biết nữ chính Hứa Úy Nhiên không phải là người đáng để chú ý, như vậy sẽ tự khắc không quan tâm chuyện này nữa.
Thầm “like” cho sự lanh trí của mình, Kiều Lâm Lâm nói: “Tao đi tắm đây, leo núi cả ngày, mệt chết đi được.”
Ba cô nàng cùng phòng thấy cô lọt tai thì không lằng nhằng thêm nữa, rối rít tản ra, ai về chỗ nấy.
Thật ra họ còn muốn hỏi xem Kiều Lâm Lâm có kế hoạch gì, nhân tiện bày mưu tính kế luôn, có điều cũng không phải chuyện một hai ngày là giải quyết xong, vậy nên mới để Kiều Lâm Lâm nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!