Thật ra trong lúc nói chuyện với mấy cô bạn, Kiều Lâm Lâm cũng đang suy tư, quả thật hôm nay nam thần tốt với cô quá mức, cho dù anh yêu cô sâu đậm, muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho cô thì cũng không thể vô duyên vô cớ mà khác lạ được.
Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
Kiều Lâm Lâm nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ thấy có lẽ là vì hồi sáng cô đòi chia tay.
Nhưng cô đột ngột chia tay thì nam thần lại càng dịu dàng ân cần với cô, logic này khiến cô rất khó tin, chẳng lẽ anh có khuynh hướng chịu ngược?
Nếu là bình thường, mỗi khi gặp vướng mắc, cô sẽ nhờ ba quân sư quạt mo vì ở vấn đề tình cảm thì đến cả Tạ Văn Lệ cũng có kinh nghiệm hơn cô, nghe kể mới cấp hai mà chị gái này đã yêu qua mạng, tuy không có mối tình nào duy trì đến hiện tại nhưng cũng được xưng là kinh nghiệm tình trường đầy mình. Còn Trình Viên Viên và Mẫn Mẫn thì đều bắt đầu yêu đương khi học cấp ba. Hồi đó cặp đôi của Mẫn Mẫn được ca tụng là truyền thuyết học sinh giỏi yêu học sinh giỏi của trường, đáng tiếc cậu bạn kia học đại học ở xa, hai vị học sinh giỏi yêu xa được một năm thì chia tay hòa bình.
Chuyện của Trình Viên Viên thì lại trái ngược với Mẫn Mẫn. Hồi cấp ba cô ấy và một nam sinh yêu thầm nhau nhưng không ai ngỏ lời, hai người ăn ý cố gắng cùng thi đậu Trường Thanh, tuy cuối cùng chỉ có cô ấy đậu Trường Thanh, còn cậu bạn kia phát huy không tốt nên nộp hồ sơ vào trường đại học Công nghệ B, nhưng cùng một thành phố nên sau khi nhập học không lâu, họ đã chính thức yêu nhau. Lúc ấy Kiều Lâm Lâm chạy theo nam thần cả ngày, về ký túc xá còn nghe bạn cùng phòng ngọt ngào nấu cháo điện thoại với bạn trai khác trường, chả khác nào bị đấm vào ngực. Cũng may bây giờ Kiều Lâm Lâm đã khổ tận cam lai.
Trình Viên Viên và bạn trai học khác trường, mà Trường thanh và Công nghệ B cách nhau nửa thành phố, mỗi lần hẹn hò đều phải lặn lội đường xa, ngay cả trong giai đoạn ngọt ngào nhất, họ không ngại đường xá xa xôi thì cũng chỉ có thể gặp nhau mỗi tuần một lần, bây giờ đã là “vợ chồng già” nên cũng không quá chú ý nữa, họ chuyển thành mỗi tháng gặp một lần, hơn nữa còn rất công bằng, tháng này bạn trai Trình Viên Viên tới Trường Thanh thì tháng sau đến lượt cô ấy tới Công nghệ B.
Vì vậy mới nói Kiều Lâm Lâm là người hạnh phúc nhất trong số họ, không những chấm trúng nam thần toàn trường mà còn mèo mù vớ cá rán tán tỉnh thành công nam thần, có được kết quả này không chỉ dựa vào nỗ lực của cô mà còn có không ít công sức của ba quân sư quạt mo. Sau khi thành công thì ba người họ vẫn chưa bị “mất chức” vì thứ nhất là tuy cô đã tóm được người nhưng người đó lại là nam thần trong lòng mọi người, buộc phải chú ý nhiều điều; thứ hai là đôi tình nhân yêu đương ngay trước mắt họ, có chuyện gì họ chỉ cần nhìn là biết ngay, mà nếu đã biết thì không thể phớt lờ, bèn nghĩ kế sách giúp bạn mình. Dần dà, Kiều Lâm Lâm cũng có thói quen gặp chuyện là hỏi bạn cùng phòng.
Nhưng tình huống lần này hơi đặc biệt, các cô bạn là fans trung thành của nam thần, hồi trưa cô lỡ miệng nói muốn chia tay thì họ đã làm như trời sập đến nơi, nhất là chị đại Trình Viên Viên còn suýt nổ tung khiến Kiều Lâm Lâm sợ hãi, nếu cô dám kể là mình đã đề nghị chia tay với nam thần chỉ e rằng sẽ chết chìm trong biển nước bọt của họ, không bao giờ nhìn thấy ánh nắng ngày mai.
Cô muốn tìm quân sư chứ không phải tìm cái chết, cho nên cần chú ý cái gì nên nói và không nên nói.
Nhận lấy ánh mắt không tin của hội bạn thân, Kiều Lâm Lâm bỗng thông minh đột xuất, vòng vo bày tỏ nghi vấn: “À đúng rồi, hồi trưa tao vui miệng nói tới vụ chia tay thôi mà tụi mày làm rần rần, còn dặn đi dặn lại, bảo tao không được nói thế trước mặt Cố Chi Thu. Sao vậy?”
Cô vừa nói thế, hội bạn thân lập tức thay đổi sắc mặt, có lẽ là sợ cô lại muốn tìm đường chết, Trình Viên Viên cảnh giác hỏi: “Sao mày còn nhắc chuyện điên rồ này?”
Kiều Lâm Lâm tỏ ra chân thành: “Tao muốn biết vì sao tụi mày lại nghiêm trọng thế để tránh sau này làm chuyện ngu ngốc.”
Hồi trưa người ân cần dạy dỗ không cho Kiều Lâm Lâm tùy tiện nói chia tay trước mặt nam thần là Trình Viên Viên, bây giờ cũng là cô ấy mở miệng: “Đạo lý đơn giản thế mà còn hỏi. Đàn ông rất ghét bạn gái vô duyên vô cớ đòi chia tay, Cố thần lại là người nguyên tắc nên càng không thể hùa theo mày, nếu mày dám gây sự, có tin cậu ấy không nói thừa chữ nào mà đồng ý chia tay ngay tại chỗ không?”
Kiều Lâm Lâm còn tưởng hội bạn thân biết bí mật gì mà cô không biết, không ngờ lý do của họ là thế. Tâm trạng cô có hơi phức tạp: “Chắc không?”
Trình Viên Viên cực kỳ tự tin gật đầu: “Tất nhiên.”
Mẫn Mẫn ở trên giường cũng đồng tình: “Cố thần là boy có chính kiến, mày đừng có mà không tin, bình thường nhìn cậu ấy hòa nhã thế thôi chứ mày đừng quên mày theo đuổi cậu ấy gần một học kỳ mới thành công đấy, như vậy cũng đủ biết Cố thần rất cứng rắn, dùng một câu tổng kết là sờ trúng vẩy ngược của rồng thì chết chắc, tốt nhất là ngoan ngoãn đừng tự tìm đường chết.”
Tạ Văn Lệ bổ sung thêm: “Nam thần chẳng những có nguyên tắc mà còn rất kiêu hãnh, nếu mày dám lấy mấy chuyện lớn như chia tay chia chân ra đùa thì đừng hòng cậu ấy dỗ dành mày, bảo đảm tụi mày sẽ rơi vào chiến tranh lạnh.”
Nghe hội bạn phân tích, tâm trạng của Kiều Lâm Lâm càng thêm phức tạp, cô không thể bình tĩnh nổi, hóa ra họ cũng có suy nghĩ giống cô. Đáng tiếc sự thật chứng minh họ đã phán đoán sai, sai rất nhiều. Kiều Lâm Lâm mím môi, yếu ớt hỏi: “Nếu tao đề nghị chia tay, anh ấy lại phản đối vì cho rằng lý do không đầy đủ, vậy thì tại sao?”
“Thế thì chỉ có một khả năng.” Trình Viên Viên nghiêm túc nói: “Mày nằm mơ.”
Kiều Lâm Lâm: …
Được rồi, xem ra nhiều người cùng nghĩ cách cũng không phải vạn năng, Kiều Lâm Lâm từ bỏ tham khảo suy nghĩ của người khác, bắt đầu kiên định với quan điểm của mình: nam thần yêu cô sâu sắc, bình thường không thể hiện rõ rệt, hôm nay bị kích thích trước lời đề nghị chia tay của cô, bắt đầu luống cuống nên mới ra sức tốt với cô hơn.
Ừ, chắc chắn là vậy, không có khả năng khác.
Kiều Lâm Lâm cực kỳ tự tin đưa ra kết luận xong thì không tán dóc với hội bạn thân nữa mà ngân nga đi vào phòng tắm để tắm rửa tẩy trang, chưa đầy một tiếng nữa là tắt đèn, cô phải tranh thủ.
Tuy ba người kia rất bất mãn và chẳng hiểu ra làm sao khi cô đột ngột chấm dứt đề tài nhưng hỏi hai lần thấy cô không nói nữa cũng bèn bỏ cuộc, mạnh ai người nấy chuẩn bị đi ngủ.
Kiều Lâm Lâm tắm xong trước mười một giờ, bắt đầu đắp mặt nạ, chờ cô tháo mặt nạ, làm xong quy trình dưỡng da, leo lên giường thì đèn cũng tắt ngóm, toàn bộ thế giới rơi vào bóng tối, Kiều Lâm Lâm vui vẻ chui vào chăn.
Đúng vậy, cô còn đang phấn khích vì óc tưởng tượng của mình.
Không hề sợ hãi vì được yêu thương quá nhiều, một khi đón nhận tình yêu to lớn của nam thần dành cho mình, Kiều Lâm Lâm không còn bực bội vì hôm nay mải chơi đua xe mà quên một phút đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Trong kịch bản của cô, bạn trai không chịu thuê phòng thì cô thuê, một lần không được thì nhiều lần, rồi anh sẽ phải thỏa hiệp thôi.
Hơn nữa lúc tắm, Kiều Lâm Lâm cũng chợt nhớ ra nam thần còn nợ cô một lời hứa, lúc trước không quan tâm tới lời hứa này, bây giờ không chia tay nữa thì lời hứa đó trở thành con át chủ bài cuối cùng của cô, nếu làm trời làm đất cũng không thể khiến bạn trai thỏa hiệp thì sẽ dùng tới đòn sát thủ, vô cùng chắc chắn.
Tóm lại là anh chạy trời không khỏi nắng.
Tối nay, Kiều Lâm Lâm đắc ý đi vào mộng đẹp, trong mơ cái gì cũng có, cô làm những chuyện không thể miêu tả với nam thần, buổi sáng bị tiếng chuông báo thức ồn ào đánh thức vẫn còn hơi thòm thèm, sau đó cô đưa ra quyết định bất kể thế nào, cuối tuần này cũng phải lôi nam thần lên giường!
Kiều Lâm Lâm ôm theo mong ước vĩ đại chờ tới cuối tuần. Hồi thứ hai họ đã đi hẹn hò, cô sợ anh bạn trai có hình tượng học thần ăn sâu vào lòng người muốn cuối tuần học bù nên tối thứ sáu trưng ra gương mặt háo hức hỏi anh: “Mai là cuối tuần rồi, chúng ta đi đâu chơi nhé?”
Thật ra không phải cuối tuần nào họ cũng hẹn hò, thói quen của Cố Chi Thu là nếu cu rảnh thì anh sẽ không làm gì cả, dành cả ngày ở bên bạn gái, còn từ thứ hai tới thứ bảy thì tập trung học hành.
Bây giờ đối mặt với đôi mắt sáng lấp lánh của Kiều Lâm Lâm, anh chỉ hơi hơi đắn đo trong tích tắc, có lẽ cảm thấy vất vả lắm mới khiến cô xóa bỏ suy nghĩ chia tay nên phá lệ một lần cũng không sao, cuối cùng không nhắc cô rằng ngày mai mới thứ bảy, chưa tới thời gian chơi bời mà rất thuận theo hỏi lại: “Em muốn đi đâu chơi?”
“Anh có đề xuất hay ho nào không?” Kiều Lâm Lâm chỉ muốn nhắc nhở nam thần chớ quên lời hứa mà thôi, còn về kế hoạch hẹn hò thì không có mong muốn đặc biệt nào cả, hơn nữa nam thần nhà cô cũng rất tinh thông mấy chuyện ăn chơi, ngay cả trò đua xe go-kart ít người biết mà anh cũng rành rẽ thì chứng tỏ anh am hiểu chơi bời hơn cô nhiều, vậy nên cứ để anh tự do phát huy đi. Cô chỉ có một yêu cầu: “Không leo núi là được.”
Leo núi mệt muốn chết, cô leo xong về là nằm bẹp dí, lấy sức đâu để ngủ với nam thần?
Thật ra nếu Kiều Lâm Lâm không nhấn mạnh điều này thì trong khoảng thời gian ngắn Cố Chi Thu cũng không muốn dẫn cô đi leo núi nữa. Anh gần như có bóng ma tâm lý vì lần đầu tiên cô đề nghị chia tay là sau khi đi leo núi về. Thậm chí Cố Chi Thu còn từng suy đoán có khi nào vì hôm đó mệt quá nên cô mới đòi chia tay không?
Bạn gái nhà mình bình thường có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi nên nếu cô làm vậy thật cũng không có gì lạ, tốt nhất là sau này phải cực kỳ thận trọng về kế hoạch hẹn hò liên quan đến vận động.
Cố Chi Thu trịnh trọng gật đầu: “Ừm, không leo núi.”
Đôi bên đạt được nhận thức chung, Kiều Lâm Lâm rất hài lòng, tiếp tục chờ đề xuất của anh.
Cố Chi Thu nhanh chóng suy nghĩ: “Muốn chơi đua xe go-kart nữa không? Lần này thời gian dư dả, em muốn chơi bao lâu cũng được.”
Kiều Lâm Lâm rất muốn đi nhưng vẫn nén đâu pass đề xuất này: “Không đi đâu, mắc quá.”
Thà lấy tiền đó đi thuê phòng còn hơn, lần đầu tiên của họ nếu diễn ra ở khách sạn năm sao thì còn gì bằng.
Giá phòng khách sạn ở thành phố lớn như Bắc Kinh là rất mắc nên tất nhiên Kiều Lâm Lâm sẽ không để một mình nam thần trả, thuê phòng là chuyện của hai người nên cô sẽ góp chút ít, không có khả năng trả một nửa nhưng một phần ba thì gánh được, coi như bày tỏ tấm lòng.
Vuốt ví tiền, Kiều Lâm Lâm chợt nghĩ ra hoạt động tiết kiệm nhất: “Hay mình đi công viên Bắc Hải đi, tới tối thì dạo Thập Sát Hải, lâu rồi em chưa tới đó.”
Cố Chi Thu không có ý kiến về việc đi chơi ở công viên Bắc Hải nhưng hơi chần chờ về hoạt động sau đó: “Nếu buổi tối đi dạo Thập Sát Hải thì mấy giờ mới về? Ở đó khó đổi tàu điện ngầm lắm.”
Vì khó nên mới có cớ ngủ bên ngoài. Kiều Lâm Lâm cười tít mắt như mèo trộm được cá, kéo tay áo bạn trai làm nũng: “Nhưng em muốn ngắm cảnh đêm ở Thập Sát Hải.”
Tuy Cố Chi Thu có dự cảm không lành nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng từ chối, bèn gật đầu: “Vậy thì đi thôi.”
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!