Trong lòng Lê Văn Vân khẽ động nhưng trên mặt vẫn mang theo vẻ vội vàng: "Đại ca, có chuyện gì thì từ từ nói, tôi sẽ dốc sức phối hợp với các anh."
"Xoạt!" Đúng lúc này có một chiếc xe dừng lại trước mặt bọn họ, giọng nói quen thuộc kia lại vang bên tai: "Lên xe!"
Lê Văn Vân thành thật bước lên xe, mấy người còn lại cũng theo sát, con dao kia vẫn luôn chống sau lưng Lê Văn Vân, một người trong số đó cười lạnh nói: "Được đấy thằng nhóc, một lần trêu chọc hết tất cả đám con nhà giàu ở Lâm Hải, mày sợ rằng không biết bản thân sẽ chết như thế nào à."
Lê Văn Vân cười nhìn bọn họ: "Ai sai các người đến đây?"
"Đừng nói nhảm, đến rồi mày sẽ biết." Người kia hừ lạnh.
Xe không ngừng tiến về phía trước, khoảng chừng hơn hai mươi phút sau, xe dừng lại ở cửa một câu lạc bộ tennis.
Lê Văn Vân bị mắng chửi rồi đẩy xuống xe: "Đi vào!"
Lê Văn Vân sờ mũi, sau đó tiến vào trong câu lạc bộ!
Thấy dáng vẻ này của Lê Văn Vân, một người cười nói: "Chà chà, gan cũng khá lớn đấy, đến bây giờ vẫn không hoang mang chút nào."
"Dù sao cũng là người đã từng ngồi tù chín năm." Bên cạnh có một người cười ha ha nói: "Có lẽ không biết đã bị thông cúc biết bao nhiêu lần rồi, chuyện này đối với cậu ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ thôi."
"Ha ha ha..." Cả đám người cười vang.
Lê Văn Vân bị đẩy vào, đến một sân tennis được bật đèn.
Lúc này trên hàng ghế dài bên cạnh sân tennis, Lê Hoán và Trương Dục nghênh ngang ngồi đó, cách đấy không xa là Liễu Bạch và Phương Quân đang đánh bóng.
Ngoài ra còn có mười mấy người, trong tay đám người này đều cầm gậy bóng chày, ống tuýp các loại.
Sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân đã đến, Phương Quân và Liễu Bạch thu vợt, Lê Văn Vân bị đẩy lên phía trước, rồi bị một đám người vây lại.
Phương Quân lau mồ hôi sau đó đứng lên, Liễu Bạch và Trương Dục bên cạnh cũng đứng dậy theo, bọn họ đi vào trong vòng vây, như cười như không nhìn Lê Văn Vân.
Trương Dục đánh giá Lê Văn Vân, cười nói: "A, mặt không biến sắc, quả nhiên là người từng ngồi tù chín năm."
Nói xong cậu ta thở dài một hơi: "Đã nói với anh rồi, tôi họ Trương, chữ Trương trong từ hung hăng càn quấy, hiện tại anh nhớ cho kỹ đi!"
Lê Văn Vân liếc nhìn cậu ta một cái sau đó tầm mắt anh quét qua mấy người kia, sờ mũi nói: "Mấy người..."
Vừa mới mở miệng Phương Quân đã tiến lên phía trước một bước, cắt đứt lời của Lê Văn Vân: "Anh có tư cách đứng lên nói chuyện với bọn tôi sao? Trước tiên quỳ xuống, chúng tôi từ từ chơi với anh!"
Lê Văn Vân nhướng mày.
Trương Dục tiến lên nói tiếp: "Anh Quân bảo anh quỳ, anh nghe không hiểu à?"
Lê Văn Vân nhìn sang cậu ta, thản nhiên nói: "Cái tên thái giám như cậu đúng là kịp thời truyền lời."
"Mẹ nó mày nói cái gì?" Gương mặt Trương Dục bỗng phát lạnh!
Lê Văn Vân sờ mũi, ánh mắt chậm rãi lướt qua ba người Lê Hoán, Phương Quân và Liễu Bạch, sau đó nói: "Cho nên, hôm nay mấy người tìm tôi đến đây là định cho người đánh tôi một trận?"
"Đánh anh?" Phương Quân đi tới bên cạnh Lê Văn Vân, sau đó dừng trước mặt Lê Văn Vân: "Hình như anh nhầm rồi, không chỉ đánh anh thôi đâu, chúng tôi còn định...!làm anh chịu nhục nhã!"
Lê Hoán đứng bên cạnh cũng lạnh nhạt nói: "Tôi đã cảnh cáo anh, trở về Lâm Hải rồi thì thành thật một chút, kết quả anh lại dám trêu chọc tôi hết lần này đến lần khác, tay của tôi còn vì anh mà bị thương.
Cái mệnh tiện của anh cũng không đền nổi!"
Liễu Bạch không nói chuyện, cậu ta tiến lên một bước, mỉm cười nhìn về phía Lê Văn Vân, đúng lúc đó cậu ta bỗng nhiên giơ cây vợt tennis trong tay lên, tàn nhẫn đập về phía chân Lê Văn Vân: "Trước tiên mày quỳ xuống rồi lại nói chuyện với bọn tao!"
Trong mắt Lê Văn Vân lóe lên ánh sáng lạnh, ngay sau đó anh bỗng giơ tay lên nắm lấy đầu Liệu Bạch ác độc ấn xuống đất!
Liễu Bạch chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh cực lớn truyền đến, cậu ta không thể phản kháng, cộng thêm cánh tay đang dùng lực vung ra ngoài, trong giây lát bị mất trọng tâm, phát đập này lại đánh lên người Phương Quân.
"Bốp!"
"Ầm!"
Hai âm thanh lần lượt vang lên, chân Phương Quân bị đập một phát, đau đến nhe răng trợn mắt, còn Liễu Bạch bị Lê Văn Vân hung ác nhấn đầu xuống đất!
Lần này Liễu Bạch trực tiếp bị đập đến mức muốn hôn mê, phát ra từng trận kêu la thảm thiết!
Lê Văn Vân đối với việc khống chế sức mạnh có thể nói là cực kỳ ảo diệu, cú đánh này không tạo thành tổn thương chí mạng cho Liễu Bạch, cũng không làm cậu ta ngất đi, tuy nhiên tuyệt đối có thể làm cậu ta cảm thấy đau đớn tột cùng!
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết của Liễu Bạch khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Bọn họ không ngờ khi Lê Văn Vân đối mặt với nhiều người như vậy lại dám ra tay, hơn nữa chỉ trong nháy mắt đã ấn Liễu Bạch xuống đất.
"Mẹ nó mày dám ra tay!" Phương Quân không quan tâm đau đớn trên người, quay đầu nhìn Lê Văn Vân!
Đám người vây quanh Lê Văn Vân cũng đồng loạt hướng về bên này, có người cầm ống tuýp chỉ vào Lê Văn Vân mắng chửi.
Bạn đang đọc bộ truyện Chiến Lang Ở Rể tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chiến Lang Ở Rể, truyện Chiến Lang Ở Rể , đọc truyện Chiến Lang Ở Rể full , Chiến Lang Ở Rể full , Chiến Lang Ở Rể chương mới