Ở cửa sân bay, ba người nhìn Lê Văn Vân, vẻ mặt không giống nhau.
Trên mặt người nam mang theo vẻ châm chọc, một vẻ khinh thường.
Còn cô gái đứng bên cạnh anh, chân mang giày boot, dáng vẻ giỏi giang thành đạt, vẻ mặt của cô ta không quá đẹp, dường như còn có vẻ tức giận.
Mà một cô gái khác, mái tóc dài của cô xõa tung, trên người mặc một cái váy dài màu trắng, khuôn mặt kiều diễm mang vẻ lạnh lùng, ánh mắt nhìn Lê Văn Vân có ba phần phức tạp, ba phần hận thù, bốn phần kinh ngạc!
“Đàn chị, chị quen Lê Văn Vân sao?” Đỗ Tịch Tịch kinh ngạc hỏi.
Diệp Mộng không nói gì, mà người đàn ông bên cạnh lại châm chọc ẩn ý, nói: “Đương nhiên là quen, đây chính là cậu chủ của nhà họ Diệp ở thành phố Lâm Hải mà.”
Đỗ Tịch Tịch kinh ngạc nhìn về phía Lê Văn Vân.
Nhà họ Diệp ở Lâm Hải chính là dòng họ hàng đầu trong nước, nếu như Lê Văn Vân là người nhà họ Diệp ở Lâm Hải, vậy thì cô đã hiểu tại sao bố mình lại khách sáo với anh rồi.
Nhưng cô không ngờ rằng, khi cô mời người điều tra về quá khứ của Lê Văn Vân chỉ biết được trước đây anh chỉ là một công nhân bình thường ở công trường mà thôi.
Người nhà họ Diệp mà còn phải đến công trường làm công?
Chẳng lẽ muốn trải nghiệm cuộc sống?
Lúc này, người nam kia lại nói thêm: “Chín năm trước, anh ta chính là nhân vật nổi tiếng ở thành phố Lâm Hải, còn nổi tiếng về gì thì… Ha ha!”
Lê Văn Vân cau mày!
Chuyện này, liên quan đến nguyên nhân anh vào Người Gác Đêm.
Lê Văn Vân xuất thân từ nhà họ Diệp ở Lâm Hải, nhưng mà anh chỉ là dòng phụ của nhà họ Diệp mà thôi, đương nhiên, cây cổ thụ như nhà họ Diệp thì nhà anh cũng được coi như giàu có.
Hơn nữa, lúc ấy thành tích Lê Văn Vân cũng không tệ, rất được người lớn trong nhà coi trọng.
Nhưng mà khi Lê Văn Vân mười tám tuổi, lần đó xảy ra một chuyện ngoài ý muốn khiến cho Lê Văn Vân bị chìm trong lời sỉ nhục, thậm chí còn gặp phải tai ương tù ngục, trong thời khắc quan trọng, anh bị một ông già lừa đưa đến Người Gác Đêm!
Mà thành phố Lâm Hải và nhà họ Diệp thì cứ nghĩ Lê Văn Vân đã bị đi tù.
Mà ba người trước mặt, Lê Văn Vân có quen hai người trong đó.
Diệp Mộng, là bạn học với anh sáu năm từ cấp hai lên cấp ba, đại học cũng học cùng một trường, nhưng mà Lê Văn Vân vừa nhập học đại học chưa bao lâu thì đã thôi học.
Mà người nam này thì anh quen khi học đại học, tên là Vưu Tường, là một người theo đuổi điên cuồng của Diệp Mộng.
Khi tuổi nhỏ còn đi học, bởi vì Diệp Mộng và Lê Văn Vân qua lại khá thân thiết, anh ta không thuận mắt với Lê Văn Vân, thậm chí trong trường còn tìm người bắt nạt Lê Văn Vân, lúc ấy Lê Văn Vân vẫn chưa trở thành Người Gác Đêm, cũng không tập võ.
Hai tay khó địch lại bốn tay!
Lúc ấy dường như Diệp Mộng không hứng thú với Vưu Tường, Lê Văn Vân cũng không ngờ rằng, trôi qua chín năm, thế mà hai người lại xuất hiện ở Giang Thành.
Mà khi Lê Văn Vân còn trẻ tuổi cũng đã từng nảy sinh tình cảm với Diệp Mộng.
Dù sao cô cũng rất xinh đẹp, hai người đã quen biết nhau từ khi học cấp hai, nhưng từ trước đến giờ Lê Văn Vân chưa từng để lộ tình cảm.
Xuất thân của Diệp Mộng rất tốt, hơn nữa bản thân lại rất kiêu ngạo, lúc trước Lê Văn Vân có thể được đi cạnh cô cũng là do trùng hợp.
Cho đến tận khi Lê Văn Vân xảy ra chuyện.
Biến mất khỏi Lâm Hải, mọi người, đều cho rằng anh đã vào tù.
Sau cảm giác ngạc nhiên ngắn ngủi thoáng qua, vẻ mặt của Lê Văn Vân đã trở lại bình tĩnh.
Mà Đỗ Tịch Tịch thì rất tò mò nói: “Nhân vật nổi tiếng? Nổi tiếng đến mức nào cơ?”
“Nhà cao cửa rộng như nhà họ Diệp, nhưng Lê Văn Vân là tội phạm đi tù khiến nhà họ Diệp mất hết thể diện, sau đó một bút hạ xuống thẳng tay xóa tên cả nhà Lê Văn Vân ra khỏi gia phả nhà họ Diệp!” Vưu Tường cười như không cười nói: “Nếu tôi nói không sai thì là phạm tội cưỡng hiếp!”
Bốn chữ này vừa dứt, Đỗ Tịch Tịch đã ngơ người ra.
Vẻ mặt Diệp Mộng càng thêm phức tạp.
Lê Văn Vân nhíu mày lại, anh không để ý đến lời nói của Vưu Tường, chỉ nhìn thoáng qua Diệp Mộng, bình tĩnh nói: “Tôi bị oan.”
Vẻ mặt Diệp Mộng không hề dao động, sau đó lắc đầu nói: “Chuyện đã qua, tôi không để bụng.”
Lê Văn Vân gật đầu, anh giải thích một câu là đủ rồi, Diệp Mộng tin tưởng hay không cũng chẳng quan trọng, thời gian chín năm, chút tình cảm kia đã sớm chôn chặt trong lòng.
Thấy không khí có vẻ xấu hổ, Đỗ Tịch Tịch ho khan một tiếng nói: “Chúng ta ra ngoài trước đi, xe đỗ ở bên ngoài.”
Diệp Mộng gật đầu, đi ra bên ngoài sân bay, vừa đi được hai bước, cô bỗng nhiên dừng lại: “Lê Văn Vân, mấy người chúng tôi đều là đàn anh đàn chị của Đỗ Tịch Tịch, muốn ôn chuyện với em ấy, anh không cần theo đâu!”
Đỗ Tịch Tịch nhíu mày lại, nhưng lại không nói gì.
Còn Lê Văn Vân thì nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
Còn Vưu Tường đứng bên cạnh thì nhìn Lê Văn Vân, khóe môi nở nụ cười đầy đắc ý.
“Mộng Mộng nói đúng, cách ăn mặc bây giờ của anh đi chung với chúng tôi cũng không hợp.” Vưu Tường cười nhạo nói.
Thậm chí Diệp Mộng còn không quay người, sau khi nói xong câu đó, cô đã đi thẳng ra bên ngoài.
Đỗ Tịch Tịch cười xin lỗi nhìn Lê Văn Vân, sau đó chạy theo ra ngoài.
Bạn đang đọc bộ truyện Chiến Lang Ở Rể tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chiến Lang Ở Rể, truyện Chiến Lang Ở Rể , đọc truyện Chiến Lang Ở Rể full , Chiến Lang Ở Rể full , Chiến Lang Ở Rể chương mới