Đao Ba tự cầm rượu đi vào trong phòng khách.
Có vẻ anh ta khá quen thuộc với nhà Lại Tuấn, còn chạy vào bếp lấy ra bốn cái chén.
Bởi vì người đi xuống là ba người Lê Văn Vân, mấy người Phạm Nhược Tuyết đều ở trên lầu.
Anh ta đặt cái chén lên bàn, rồi dùng túi vật liệu gia công mở vịt quay ra, vịt quay đều đã được cắt rất tốt.
“Nào nào nào, các anh trai, uống một chút nhé?” Đao Ba mở rượu ra rồi rót một ít vào trong chén của mỗi người.
Lê Văn Vân phát hiện chai rượu này trước đây đã mở ra.
Anh ta cũng không rót nhiều lắm, một người rót chừng nửa phần, sau đó ho khan một tiếng rồi nói: "Cái đó, uống xong rồi tôi rót tiếp."
Cố Bạch và Lý Thu đều không động đậy gì.
Bọn họ nhìn Lê Văn Vân, trong khi Lê Văn Vân lại nhìn Đao Ba, trong lòng có hơi buồn cười.
"Đều đứng đó làm gì vậy? Để tôi nói cho các anh biết, ở khu Tội Ác này, muốn uống một ly rượu không dễ dàng như vậy đâu.
Đi theo anh Đao Ba tôi, tôi mới có khả năng đưa các anh đi uống một ngụm rượu." Đao Ba nói đến đây thì vỗ ngực mình.
“Đừng có đứng đực ra đó nữa, tới ngồi đi.
Không phải là các người coi thường tôi đấy chứ!” Anh Đao Ba cau mày hỏi: “Tôi biết rồi, chắc hẳn là tên lão Lại kia lại nói xấu tôi với các anh đúng không? Tôi nói cho các anh biết, tôi xuất thân nghèo khó, chờ tôi trở thành đại ca của một vùng rồi, tôi sẽ bảo kê bọn họ miễn phí, hoàn toàn không thu phí bảo kê của bọn họ!"
Lê Văn Vân thầm bĩu môi, trong lòng nói: "Nhìn anh như vậy thì thế quái nào cũng nghèo kiết ấy chứ!"
Lê Văn Vân cười nói: "Không có, làm sao có thể!"
Anh ngồi xuống.
Đao Ba chủ động cầm chén lên, chạm chén với đám người Lê Văn Vân, nhấp một ngụm, phát ra âm thanh do vị cay của rượu.
Anh ta ho một tiếng rồi nói: "Nào, con vịt này, muốn ăn cứ ăn.
Ở khu Tội Ác, không phải ai cũng có thể ăn thịt được đâu.
Đi theo anh Đao Ba tôi, tôi có thể đảm bảo các người được ăn một miếng như vậy!"
Giọng anh ta trầm xuống, phát hiện ra ba người Lê Văn Vân đã cầm vịt quay lên cắn.
Nhìn tốc độ ăn của đám người Lê Văn Vân, Đao Ba nghĩ rằng nếu mình tiếp tục chém gió nữa thì con vịt sẽ bị ba người Lê Văn Vân ăn hết mất!
Anh ta có chút đau lòng, cũng vội vàng cầm lên cắn mấy miếng.
Mấy phút sau, trước mặt chỉ còn lại một đống xương.
Đao Ba nhìn đống xương trước mặt đám người Lê Văn Vân, trong lòng thầm mắng một câu.
Sau đó, anh ta vội ho khan nói: "Thật ra là Lại Tuấn hẳn cũng biết rồi.
Tôi tới tìm các anh chính là muốn kéo các anh nhập bọn.
Hiện tại tôi có một thế lực nhỏ, tương lai nhất định sẽ trở thành thế lực lớn ở đây.
Chỉ cần đi theo tôi, ba người các anh sẽ tiền đồ rộng mở!"
"Chúng tôi đi theo anh, chúng ta có thể nhận được gì? Chúng ta cần phải trả giá cái gì?" Lý Thu bên cạnh hỏi.
Đao Ba suy nghĩ một hồi rồi nói: "Rất đơn giản, ở thành phố này, cá lớn nuốt cá bé.
Muốn có tiền thì các cậu phải đi theo đoàn đội mới được.
Chúng ta có nhiều người rồi thì đi đâu cũng có thể được hoan nghênh.
Đến lúc đó có tiền cho mọi người chia nhau, có thịt cho mọi người ăn.
Về phần cần phải làm gì..."
Nói đoạn, anh ta liếm môi nói tiếp: "Chính là lúc chúng ta đi sống mái tranh giành địa bàn với người ta thì phải liều mạng mới được."
“Thế nào, có muốn gia nhập cùng chúng tôi không?” Đao Ba hỏi.
Lê Văn Vân đột nhiên cảm thấy anh chàng này khá thú vị.
Anh gật đầu nói: "Vậy cũng được, chúng tôi sẽ gia nhập cùng anh!"
Đao Ba sững sờ một lúc, như không ngờ đám Lê Văn Vân lại vui vẻ đồng ý như vậy.
Nghe thấy đám người Lê Văn Vân bằng lòng gia nhập, anh ta lại mở bình rượu kia ra, lại rót cho mỗi người thêm một miếng, sau đó bưng chén lên nói: "Các anh em sảng khoái, không biết nên xưng hô như thế nào?"
“Lê Văn Vân, Cố Bạch, Lý Thu!” Lê Văn Vân chủ động giới thiệu.
“Được!” Anh ta cầm chén rượu lên, nói: “Tôi chạm một cái, tôi nói cho các anh biết, gia nhập Minh giáo của chúng tôi, các anh rất có tiền đồ đấy nhá!"
“Minh giáo?” Lê Văn Vân cân nhắc, thằng cháu trai này đọc tiểu thuyết võ hiệp nhiều quá rồi đó!
Đao Ba gật đầu nói: "Đúng vậy, tên thế lực của chúng ta, Minh của bình minh!"
Cái tên này dường như còn có ngụ ý nào đó.
Ba người Lê Văn Vân liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy nụ cười trong mắt nhau.
Anh Đao Ba này, trước khi đến khu Tội Ác, e rằng cũng là một người tử tế!
Sau khi bốn người nâng chén, đám người Lê Văn Vân được coi là đã nhập bọn.
Đao Ba nói: "Sau khi các anh tham gia, Minh giáo chúng ta đã có sáu người.
Hôm khác tôi sẽ đưa hai anh em còn lại đến gặp mặt với các anh.
Bạn đang đọc bộ truyện Chiến Lang Ở Rể tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chiến Lang Ở Rể, truyện Chiến Lang Ở Rể , đọc truyện Chiến Lang Ở Rể full , Chiến Lang Ở Rể full , Chiến Lang Ở Rể chương mới