“Có lẽ… có thể ra tay từ chỗ của Lê Vân Sinh.” Lê Văn Vân suy nghĩ một chút, do dự nói.
Nếu như chuyện này có liên quan đến Lê Cảnh An, lúc trước người đề xuất đuổi Lê Cảnh An ra khỏi dòng họ chính là Lê Vân Sinh.
Hơn nữa xem ra, ông ta là người được hưởng lợi trực tiếp nhất, sau khi Lê Cảnh An rời khỏi nhà họ Lê, ông ta thuận lời tiếp quản công ty mà lúc đó Lê Cảnh An đang phụ trách.
Nhưng Lê Văn Vân hiểu rõ, Lê Vân Sinh không có năng lực như vậy, ông ta có lẽ chỉ là một quân cờ, mà lần theo con cờ này đương nhiên có thể tìm ra được rất nhiều thứ.
Nghĩ đến đây, Lê Văn Vân sờ mũi, đúng vào lúc này, điện thoại trong tay anh đột nhiên vang lên, Lê Văn Vân cầm điện thoại lên vừa nhìn đã phát hiện là Đỗ Tịch Tịch gọi đến.
“Alo!” Lê Văn Vân nhận điện thoại xong nói.
“Được lắm, Lê Văn Vân, anh quá nhàm chán rồi.” Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Đỗ Tịch Tịch truyền đến: “Anh lặng lẽ đến Lâm Hải mà không báo cho tôi một tiếng nhé? Tôi là cấp trên của anh đấy, anh còn muốn đi làm nữa không vậy.”
Rõ ràng, Đỗ Tịch Tịch vẫn chưa biết thông tin Lê Văn Vân đã từ chức.
Anh vừa định nói chuyện, Đỗ Tịch Tịch đã cười hắc hắc nói: “Tôi, chị Hân Hân, còn có Hiểu Nguyệt đang ở cùng nhau, anh không định đến gặp mặt chúng tôi, mời chúng tôi bữa cơm sao?”
“Được thôi!” Lê Văn Vân nói: “Các cô chọn một nhà hàng nào đó đi, tôi sẽ qua đó tìm các cô.”
“Được rồi, tôi chọn được chỗ rồi gửi địa chỉ qua Wechat cho anh!” Đỗ Tịch Tịch mỉm cười nói.
Sau khi cúp điện thoại, rất nhanh Đỗ Tịch Tịch đã gửi địa điểm nhà hàng qua, Lê Văn Vân chặn một chiếc taxi, vội vàng đi đến điểm hẹn.
Sau khi đến nơi, anh bước vào trong nhà hàng, nhìn thấy ba người Đỗ Tịch Tịch, Đặng Hân Hân, Trần Hiểu Nguyệt, sau khi thấy Lê Văn Vân đã tới, Đỗ Tịch Tịch trừng mắt nhìn anh nói: “Sao anh lại chạy đến Lâm Hải vậy?”
“Có chút chuyện.” Lê Văn Vân mỉm cười nói: “Nhà hàng các cô chọn quá đắt rồi!”
“Không đắt sao tôi có thể ăn ngon miệng được chứ, người giàu có như anh có cả thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải cơ mà!” Đỗ Tịch Tịch trừng mắt nhìn Lê Văn Vân, sau đó cầm lấy thực đơn.
Bên cạnh, Trần Hiểu Nguyệt và Đặng Hân Hân đều mỉm cười, sau đó chào hỏi với Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân bắt đắc dĩ ngồi xuống, nhìn Đỗ Tịch Tịch đang gọi món nói: “Ừm thế này, Đỗ Tịch Tịch, thực ra tôi đã từ chức rồi.”
Đỗ Tịch Tịch hơi sửng sốt một chút, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Lê Văn Vân, nhíu mày hỏi: “Từ chức lúc nào, sao bố tôi không nói cho tôi biết chứ.”
Lê Văn Vân rót một tách trà nói: “Tôi từ chức ngày hôm qua, nhưng mà chú Đỗ hy vọng tôi tự mình nói cho cô biết, do đó mới không nói cho cô.”
“Ò.” Đỗ Tịch Tịch cúi đầu, tiếp tục gọi món, nhưng trong mắt hiện lên một tia thất vọng.
Khi nhìn thấy thẻ ngân hàng kim cương của Lê Văn Vân, cô ấy biết Lê Văn Vân không thể đi làm ở chỗ cô mãi được.
Chỉ là chuyện Lê Văn Vân lặng lẽ đến bảo vệ cô ấy, cô ấy cũng không biết, cho nên cô cũng không biết tại sao Lê Văn Vân lại chạy tới làm thư ký dưới quyền của cô ấy nữa.
Nhưng mà tính cách cô ấy hoạt bát, cảm giác mất mác qua đi thì nhanh chóng gọi món, sau khi gọi được món gì đó rồi thì cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn Lê Văn Vân hỏi: “Đúng rồi, anh đến Lâm Hải, hẳn là đến tham gia lễ đính hôn của đàn chị Diệp Mộng nhỉ.”
Lê Văn Vân lắc đầu.
“Ôi, lại nói đàn chị Diệp Mộng tốt như vậy mà lại gả cho Vưu Tường.” Đỗ Tịch Tịch nói: “Đúng là nỗi khổ của nhà giàu mà, sau này tôi nhất định sẽ không trở thành vật hi sinh trong việc làm ăn của bố tôi đâu, tôi chắc chắn phải gả cho người tôi yêu.”
Sau khi chủ đề này được nhắc tới thì Đặng Hân Hân cũng vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, thời đại học, Vưu Tường vẫn luôn theo đuổi Diệp Mộng, mà Diệp Mộng chưa bao giờ liếc nhìn anh ta một cái, thậm chí còn rất phiền chán anh ta, hơn nữa Vưu Tường lúc còn học đại học, vừa theo đuổi Diệp Mộng, vừa cặp kè với những người phụ nữ khác nữa.
Chính là một tên phong lưu ăn chới trác táng, nhưng trong nhà Diệp Mộng lại xảy ra vấn đề, dòng họ phải hi sinh cô ấy, cũng không còn cách nào.”
“Hôm qua anh cũng thấy rồi đấy, mấy người bạn của Vưu Tường, ở trước mặt chúng tôi lại dám động tay động chân với chị Hân Hân, mà Vưu Tường vẫn cứ mặc kệ như vậy.” Đỗ Tịch Tịch nghĩ tới chuyện hôm qua Trương Dục sờ mó chân của Đặng Hân Hân thì khuôn mặt lại lóe lên vẻ khó chịu.
Lê Văn Vân nhíu mày hỏi: “Có người động tay động chân với giám đốc Đặng ư.”
Trần Hiểu Nguyệt gật đầu nói: “Ừm, một người làm livestream trên mạng rất nổi tiếng, tên là Trương Dục.”
Nghe thấy cái tên này, Lê Văn Vân sững sờ hỏi: “Có phải là người đàn ông có phong cách thời trang như con gái không?”
“Đúng vậy, chính là người đó, livestream bán hàng trên mạng, bán các loại mỹ phẩm đấy, hình như có không ít fan nữ đấy, mấy cô gái nhỏ bây giờ đúng thật là não tàn.” Đỗ Tịch Tịch mắng nói: “Nếu như ở Giang Thành, tôi đã trực tiếp cho anh ta một cái bạt tai rồi.”
“Anh quen anh ta sao?” Đặng Hân Hân hỏi.
“Lúc đến Lâm Hải, anh ta ngồi bên cạnh tôi.” Lê Văn Vân nói.
Bạn đang đọc bộ truyện Chiến Lang Ở Rể tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chiến Lang Ở Rể, truyện Chiến Lang Ở Rể , đọc truyện Chiến Lang Ở Rể full , Chiến Lang Ở Rể full , Chiến Lang Ở Rể chương mới