Lý Đằng cũng không có trực tiếp băng qua đường, mà là lén lút nhìn vào quán cafe, thử nâng chiếc ghế lên, phát hiện trong tai nghe cũng không truyền ra tiếng cảnh báo, lúc này mới xách ghế băng qua đường "Tại sao hắn lại cầm ghế theo?" Thanh niên bốn mắt ở phố đối diện có chút kỳ quái mà nói thầm một câu.
"Nhìn sắc mặt của hắn giống như đang diễn một tên trộm ghế.
" Bà lão cũng mở miệng.
"Theo kịch bản? hay là hắn tự diễn?" Cao Phi như có điều suy nghĩ.
"Đại khái là muốn dùng ghế ngăn va chạm xe hơi?" Cô gái tri thức đoán một câu.
"Đỡ bằng niềm tin à?" Hiển nhiên là thanh niên bốn mắt không đồng ý với suy đoán của cô gái tri thức.
"Dù sao thì lúc va chạm có vật che chắn đã tốt lắm rồi? Dù sao cũng phải chết, thử một phát biết đâu ăn may!" Lúc này giọng nói của cô gái tri thức đã thả lỏng, theo nàng suy đoán, mấy người bọn họ đã băng qua đường, hiển nhiên đã thoát khỏi nguy hiểm.
"Anh ta sẽ bị đụng thật sao?" Cô gái trẻ có chút lo lắng mà nhìn Lý Đằng vừa bước xuống đường.
Vừa rồi lúc nàng sợ nhất, Lý Đằng đã mở miệng an ủi nàng, làm cho nàng có thiện cảm với Lý Đằng.
"Cũng hết cách, đây là cuộc sống.
" Thanh niên bốn mắt trả lời cô gái trẻ.
"Đúng vậy, cũng hết cách, hắn không bị đụng thì chúng ta sẽ bị đụng, dù sao cũng phải có người lĩnh cơm hộp?" Cô gái tri thức vừa dứt lời, lại đột nhiên kinh hô một tiếng, tiếp đến mặt mày xám ngoét.
Trong tai nàng nghe thấy lệnh của đạo diễn, nói nàng đánh rơi một tấm thẻ ngân hàng ở dưới đường, bắt nàng nghĩ cách nhặt về! "Trên người tôi đâu có mang theo thẻ ngân hàng! ! " Cô gái tri thức có chút tuyệt vọng giải thích với khoảng không trước mặt.
Chắc chắn Quách Chí Bằng muốn đụng Lý Đằng, lúc này nàng trở lại giữa đường, nếu làm không khéo sẽ bị tông trúng! "Đây là diễn theo kịch bản, cô phải nghĩ mọi cách nhặt về tấm thẻ kia.
" Đạo diễn lạnh lùng ra lệnh cho cô gái tri thức.
Cô gái tri thức trừng mắt nhìn sang giữa phố.
Quả nhiên, đúng là trên mặt đất có một tấm thẻ ngân hàng, có vẻ như là kịch bản cố ý sắp xếp.
"Thẻ ngân hàng của tôi bị rơi giữa phố, mọi người có ai giúp tôi nhặt về hay không?" Cô gái tri thức là một người thông minh, mệnh lệnh chỉ yêu cầu nàng nhặt thẻ về, cũng không nói chính nàng tự nhặt, dưới tình thế cấp bách, nàng quyết định nhờ mấy người kế bên giúp đỡ.
Nói không chừng có thể gây ra kịch bản mới? Thanh niên bốn mắt nhìn cô gái tri thức như kẻ ngu! ! Ý tứ rất rõ ràng, lúc này còn quay lại giữa phố? Dù cô có ngốc, cũng đừng xem chúng ta bị ngốc! ? "Cô có thể gọi chàng trai kia giúp! ! " Lão phụ cũng ý thức được có thể là do kịch bản, nàng vội vàng chỉ chỉ Lý Đằng đang cầm ghế băng qua đường.
"Tôi có thể giúp cô.
" Cao Phi chủ động tiếp lời, nhận lấy nhiệm vụ này.
"Cảm ơn anh rất nhiều! anh đúng thật là một người tốt!" Cô gái tri thức vỗ vỗ ngực, may mắn là mình nhạy bén, phản ứng rất nhanh, nói vài câu đã giải trừ nguy cơ.
"Không cần.
" sắc mặt Cao Phi rất là khó coi, lòng thầm mắng cha chửi mẹ.
Hắn cũng không muốn làm việc nghĩa, nhưng vừa rồi đạo diễn đã ra lệnh trong tai nghe, bắt hắn giúp đỡ cô gái tri thức, giúp nàng nhặt thẻ atm rơi giữa đường! Kịch bản này đúng là lừa người! ! Còn tưởng rằng đã thoát khỏi vòng nguy hiểm, kết quả lại đảo chiều! Là cố ý đùa giỡn người sao? Trong tai nghe truyền tới tiếng thúc dục, Cao Phi thở dài, chỉ đành cất bước trở lại giữa đường.
Lý Đằng bên kia đang xách ghế băng qua, Cao Phi thì đi ngược lại.
Lý Đằng nhìn thấy Cao Phi quay lại, không khỏi giật mình, nhưng bước chân cũng không chậm.
Cũng không dám dừng lại.
Dựa theo mệnh lệnh trong tai nghe, Lý Đằng cùng Cao Phi như đôi bạn cùng tiến, gần như đứng giữa đường.
Sau khi đến giữa đường, Cao Phi theo lời đạo diễn, khom lưng tìm kiếm thẻ ngân hàng trên mặt đất.
Đúng vào lúc này, chỗ ngõ hẻm truyền đến một tràng tiếng động cơ chói tai, Quách Chí Bằng lái mộc chiếc xe thể thao cực kỳ đẹp, lao nhanh ra khỏi con hẽm, vừa mới đánh lái ra đường lớn lập tức rồ ga vọt tới chỗ Cao Phi cùng Lý Đằng! Khoảng cách ngắn như vậy, tốc độ lại siêu nhanh, hai người khó mà né tránh chiếc xe đang vọt tới.
Đặc biệt là Cao Phi đang khom người nhặt thẻ atm, nếu muốn thay đổi tư thế để né tránh thì khó hơn Lý Đằng nhiều.
Lúc này Cao Phi mất hết can đảm, giờ khắc này hắn nhớ tới cô bạn gái đáng yêu, nhớ tới những lúc huy hoàng trong cuộc đời ngắn ngủi.
Đúng là băng giá như tuyết! ! Mấy người quần chúng bên đường đều hét lên, một màn tai nạn giao thông diễn ra ở khoảng cách gần như thế, nhìn thấy hai người mới vừa rồi trò chuyện cùng mình, giờ phút này sắp bị xe tông trúng, cho dù là diễn xuất, một màn này vẫn gây ra tác động rất mạnh đối với tâm lý của bọn họ.
Quách Chí Bằng đợi lâu như vậy mới được lái xe, không hề nghi ngờ, mục tiêu của hắn chính là Lý Đằng.
Về phần Cao Phi, chỉ có thể nói kịch bản sắp xếp cho hắn bị dính lây.
Quách Chí Bằng cầm vô lăng vừa cười, trong lòng dâng trào kh0ái cảm trả thù mãnh liệt.
Lý Đằng tố cáo khiến hắn mất việc, còn hại hắn mất 10 vạn tệ để tránh bị lao tù, chuyện này khiến cho hắn hận Lý Đằng thấu xương.
Không nghĩ tới hôm nay lại có cơ hội này, có thể tự mình đâm chết Lý Đằng.
"Thiên đạo hảo luân hồi! ông trời có bỏ qua ai? Con mẹ mày vẫn rơi vào tay lão tử" Quách Chí Bằng đạp mạnh chân ga, tay lái điều khiển đầu xe ngăn chặn Lý Đằng chạy trốn.
Trong nháy mắt ngõ hẽm truyền tới tiếng động cơ xe hơi, Lý Đằng đã dùng tay đẩy mạnh Cao Phi đang lục tìm thẻ atm.
Sau đó, hắn quay người giơ ghế lên cao, đón lấy xe thể thao đang lao tới.
Giống như kỵ sỹ cưỡi ngựa cầm thương thời trung cổ.
Dũng cảm tiến tới, tuyệt không quay đầu lại.
Sau khi Quách Chí Bằng lao ra khỏi con hẽm, trong nháy mắt tốc độ đã tăng lên mấy chục km/h, mắt thấy Lý Đằng không thèm trốn tránh, nhưng trên tay lại cầm một chiếc ghế nhỏ, trong lòng hắn không khỏi có chút kỳ quái.
"Mẹ nó có bệnh sao! ! ? " Sau một lát, Quách Chí Bằng tựa hồ nghĩ ra cái gì, không khỏi tái mặt.
Nhưng mà, tất cả đã muộn!
Lý Đằng giơ cao ghế đón xe thể thao của Quách Chí Bằng vọt tới, hơn nữa trước một giây va chạm hắn đã tung người lên, giơ bốn chân ghế nhắm ngay chỗ Quách Chí Bằng đang ngồi sau mặt kính! Va chạm ở tốc độ cao này, bốn chân ghế có thể dễ dàng đâm xuyên lớp kính trước của xe, một cái chân gỗ nhắm ngay trán Quách Chí Bằng, trong nháy mắt đâm xuyên sọ não của hắn, một cái chân khác thì đâm xuyên ngực Quách Chí Bằng! Cái ghế chân cao tiếp nhận lực đâm của xe thể thao, trong nháy mắt vừa chạm mặt ghế đã đụng gãy hai tay Lý Đằng, cũng hất cho cơ thể hắn bay ra ngoài mấy chục mét.
Cao Phi vừa rồi được Lý Đằng đẩy ra liền bò dậy nhìn thấy Lý Đằng bị hất tung, vô thức thò tay đỡ lấy Lý Đằng, kết quả bị Lý Đằng dội mạnh vào, khiến cho hai người cùng lăn lộn trên mặt đất.
Lý Đằng gãy hai tay nằm trên ngực Cao Phi, toàn thân máu tươi đầm đìa, nhưng hắn vẫn còn sống.
Một chỗ khác vụ tai nạn, Quách Chí Bằng, hiện tại đã chết ngắc.
"Thiện ác tất báo! Thiên đạo luân hồi! Không tin ngẩng đầu nhìn! Lưới trời! ! để lọt ai ?" Lý Đằng nhổ một ngụm cà phê pha lẫn máu tươi, lạnh lùng nhìn về phía cô gái kính râm đang đạp thắng khẩn cấp, chậm rãi dừng xe ở góc đường.
"Cắt! " Tất cả mọi người đều nghe thấy mệnh lệnh của đạo diễn.
Một diễn viên chết trong tai nạn giao thông, tuy rằng người chết không phải quần chúng, nhưng là đã đạt thành yêu cầu trước khi quay.
! ! "Rất không may, xe chạy cực nhanh đâm phải mọi người khi băng qua đường, chỉ cần có một người chết, cảnh quay diễn tai nạn giao thông này được thông qua.
" ! ! Nguyên lời Đạo diễn, Lý Đằng nghe rất rõ.
Cho nên, cảnh quay diễn xuất này, ngay lúc Quách Chí Bằng chết, liền chính thức kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!