Rất hiển nhiên, thời gian 5 phút này, là để cho Lý Đằng dùng thang dây trở lại đỉnh chóp đá.
Nếu như hết thời gian mà hắn còn chưa leo xuống, kết quả chỉ có một.
Đó chính là bị đuổi về thành phố điện ảnh.
Mà lúc này trở về thành phố điện ảnh, kết quả cũng chỉ có một.
Chính là bị đóng thành tượng sáp, làm một pho tượng sáp tinh xảo.
Trong lòng Lý Đằng sợ hãi nhưng không ngừng cổ vũ bản thân, giúp cho mình vượt qua sợ hãi cùng tuyệt vọng, sau đó loạng choạng cầm lấy thang dây, cẩn thận từng chút một trèo xuống đỉnh chóp đá.
Rốt cục, hai chân của Lý Đằng đã chạm tới giường.
Trên giường được phủ một lớp tuyết dày nửa mét.
Phi cơ trực thăng vừa hoàn thành nhiệm vụ vận chuyển, nhanh chóng bay vọt về phía chân trời.
Để lại một mình Lý Đằng, lẻ loi trơ trọi trên đỉnh chóp đá.
Lúc trước tại thành phố điện ảnh, mặc dù quay phim có nguy hiểm chết người, nhưng tốt xấu gì cũng có vài phần giống thế giới hiện thực.
Mà quay về nơi đây, liền giống như ác mộng.
Thật không muốn trở lại chút nào! ! Rét lạnh thấu xương.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, Lý Đằng gào to một tiếng.
Cái gì mà đời người hiu quạnh như tuyết?
Chính là thế này.
! ! Tuy rằng hiện tại tuyết đã nhỏ hơn, nhưng bởi vì nguyên nhân rơi xuống cả ngày, tuyết đọng trên giường đã rất dày, mà ngay cả dưới giường, cũng bị gió tuyết thổi cho kín kẽ.
Không cần phải nói, tuyết đọng phía dưới chăn, tấm ga giường các loại, khẳng định cũng đông cứng tất cả.
Muốn nằm xuống ngủ cũng khó.
Trời muốn mình chết sao? Thế này thì mấy ngày tiếp theo biết sống làm sao! ! Chỗ ngủ tránh gió cũng không có, có thể sáng mai cũng không qua nổi, trực tiếp đi bán muối? Nói thật là lúc được chở tới thành phố điện ảnh, hắn đâu có nghĩ sẽ có một màn trở lại nơi đây.
Nói cách khác, lúc ấy nên mua một ít quần áo thật dày để chống rét.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, quần áo càng dày thì càng tốn nhiều điểm tích lũy, thật muốn mua quần áo vải dày, thì điểm có hắn sẽ âm cao hơn, tính cả ban thưởng áp-phích cũng chẳng bù nổi, hiện tại hắn cũng đã biến thành tượng sáp.
Được rồi, chuyện đã qua, cũng đừng nhắc lại.
Vẫn nên suy nghĩ phương pháp chống lạnh, làm sao sống sót dưới trời đông giá rét này, chống được đến lúc quay về thành phố điện ảnh.
Một cơn gió lạnh thổi tới, mang theo một ít bông tuyết li ti bay vào cổ áo Lý Đằng.
Cũng đánh bay nhiệt lượng quý giá của hắn.
Thời gian dành cho hắn không nhiều lắm, nhất định phải mau chóng hành động mới được.
Giường gỗ đã bị tổn hại một phần, chỉ còn lại ba chân.
Ngược lại đã giúp Lý Đằng có một chỗ đứng phía dưới chóp đá.
Sau khi dọn sạch tuyết đọng trên giường, Lý Đằng đứng tại chỗ tè xuống dưới chóp đá, sau khi suy nghĩ một lát, hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận từng li từng tí đào tuyết dưới gầm giường.
Phía dưới gầm giường đều là tuyết đọng, chỉ cần móc sạch tuyết đọng giữa nền đá và gầm giường, thì có thể đào ra một hang nhỏ để tránh tuyết.
Hang tuyết mặc dù vẫn lạnh, nhưng ít ra có thể tránh gió.
Sau khi tiêu tốn nửa giờ, rốt cục Lý Đằng đã đào ra một cái hang có thể núp vào dưới gầm giường.
Sau đó hắn đẩy tuyết đọng về phía vách hang, dùng sức nén thành bức tường rắn chắc, tạo ra bốn bức tường tuyết ở giữa gầm giường và vách đá, chỉ chừa lại một lỗ nhỏ để không khí tràn vào, xem như có chỗ lánh nạn.
Sau khi trốn vào hang tuyết mini này, tuy vẫn rất lạnh, nhưng không tiếp xúc trực tiếp với gió lạnh, nói gì cũng tốt chán.
Nhìn qua lỗ thông khí ra ngoài, trời đã đen đặc.
Đêm dài sắp tới rồi.
Nhớ lại những chuyện xảy ra ở ban ngày, liền giống như một giấc mộng.
Mặc dù biểu diễn trong phim có thể chết bất cứ lúc nào, hắn cũng sẽ vì vậy mà biến thành tượng sáp.
Nhưng mà, Lý Đằng tình nguyện mãi mãi ở trong thành phố điện ảnh đóng phim, cũng không muốn trở lại đỉnh chóp đá này.
Tuy rằng tương lai có thể dùng điểm tích lũy giảm độ cao chóp đá, nhưng mà, tình cảnh gian khổ trước mắt, thật sự rất khó khiến cho người ta kiên trì tiếp.
Lý Đằng rất hoài nghi bản thân có thể chờ đến ngày đó hay không Tuyệt vọng.
Tức giận.
Mấy người bà lão kia, thiếu nữ kia, cô gái tri thức, còn có Cao Phi, không phải cũng trải qua tình cảnh giống mình hay sao? Người ta là phụ nữ còn kiên trì nổi, hắn là một đại lão gia, tại sao không thể cắn răng chịu đựng? Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung, vẫn nên tiết kiệm chút thể lực, giúp bản thân sống sót lâu tí.
Dùng một đống tuyết làm gối đầu, Lý Đằng nhớ lại chuyện ban ngày, thần trí từ từ trở nên hoảng hốt.
Uống nhiều cà phê như vậy cũng không thể chống nổi cơn buồn ngủ Có thể cà phê không có tác dụng đối với Lý Đằng.
Không biết đã qua bao lâu.
Lý Đằng uống nhiều cà phê nên rất nhanh liền mót tiểu.
Hắn phát hiện bản thân đang ở thành phố điện ảnh.
Bên trên mặt đường tối thui, dường như là buổi tối.
Sắp tè ra quần rồi.
Hắn vội vàng chạy vào nhà vệ sinh gần đó, tuột quần xuống xả lũ.
Không biết tại sao, làm thế nào cũng đái không hết, dường như là cả người chứa đầy nước tiểu.
Một lát sau, Lý Đằng nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Hắn cố gắng nhịn tiểu, bước tới gần cửa nhà xí ngó ra ngoài.
Bên ngoài cửa nhà xí là một đám người, tất cả đều nở nụ cười quỷ dị nhìn Lý Đằng bước ra từ nhà xí.
Nhưng mà, tất cả bọn họ đều bất động.
Trong đám người, Lý Đằng còn nhìn thấy Quách Chí Bằng.
Hắn không cười, mà lộ vẻ mặt nham hiểm.
"Lại đây! Hù dọa ai đó?" Lý Đằng mắng một tiếng.
Đang chuẩn bị xoay người trở lại nhà xí xả tiếp, không ngờ đám tượng sáp sau lưng đều sống lại, do Quách Chí Bằng dẫn đội cùng lao đến, có người bắt lấy cánh tay của hắn, có người nắm chân, mạnh mẽ nâng Lý Đằng tiến vào bảo tàng tượng sáp phía đối diện.
"Thả tao ra!" Lý Đằng dùng sức vùng vẫy.
Nhưng mà khiến bản thân tỉnh lại.
Bốn phía là một mảnh đen kịt.
Hiển nhiên nơi đây không phải thành phố điện ảnh.
Đây là chỗ nào? Sau một lát Lý Đằng mới kịp nhận ra.
Đây là trên đỉnh chóp đá! !
Hắn đang nằm trong cái hang tuyết dưới gầm giường! Mắc tiểu là thật sự.
Vừa rồi hắn đang nằm mơ, nằm mơ đi tiểu trong nhà xí ở thành phố điện ảnh.
Hiện tại hắn mót tiểu đến mức tỉnh người.
Phải nghĩ cách chui ra ngoài hang xã lũ.
Nhưng mà, rất nhanh Lý Đằng liền phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.
Đó chính là hắn không thể đứng dậy! Thân thể của hắn hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát! Hắn lờ mờ cảm giác thân thể của mình cử động, từ trong hang tuyết bò ra ngoài, thậm chí đứng ở trên chóp đá đái xuống.
Nhưng chỉ chớp mắt, phát hiện cơ thể vẫn nằm bất động.
Giống như bị bóng đè.
Hắn rõ ràng biết mình tỉnh, cũng biết mình ở đâu, biết mình muốn làm gì, nhưng lại không thể cử động! Tại sao lại như vậy? Bằng không, tiếp tục ngủ.
Không được, nhất định phải đi tiểu! ! Cũng không thể đái ra quần? Thân thể bị đông cứng đến mức không thể cử động? Sau một tràng mộng mị cùng suy nghĩ lung tung, đột nhiên Lý Đằng ý thức được một chuyện nghiêm trọng.
Có phải là mưa lớn trong đêm tuyết, đã lấp kín cái lỗ thông khí từ hang động ra bên ngoài? Trạng thái bị bóng đè hiện tại của hắn, nguyên nhân là do thiếu oxy nghiêm trọng? Nếu là thật, một khi hắn ngủ tiếp, vậy thì sẽ không thể nào tỉnh lại ! "Tỉnh lại! Tỉnh táo!" "Thức dậy đi! !" "Không thể ngủ !" "Tỉnh! Tỉnh!" Cơn mắc tiểu càng ngày càng nặng, rốt cục tại thời khắc cuối cùng đã đánh thức Lý Đằng, trong nháy mắt cánh tay của hắn đã cử động, sau đó cả người liền khôi phục tri giác.
Mặc dù thân thể khôi phục tri giác, nhưng cả người đều không có sức lực, giống như bị ngộ độc khí gas.
Đưa thay sờ sờ một hồi, Lý Đằng phát hiện đúng là lỗ thông khí đã bị chặn lại! Trong hang tuyết đã cạn kiệt oxy, mỗi lần hít thở đều cảm thấy tức ngực! Đây là tự đào cho mình một cái quan tài?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!