“Ôi, đừng nói thế chứ, nếu đổi lại là người khác, chắc chắn tôi sẽ không nuông chiều cái thói xấu này đâu, nhưng mọi người là bạn cùng lớp mà, giúp được thì giúp nhau một tay!”
Lý Lập Vĩ đột nhiên nói.
“Thế này đi, Hầu Tử, cậu uống chỗ bia trên bài đi, tỏ lòng một tí!”
Trên bàn có hơn mười chai bia, Lưu Hậu nhìn thôi đã thấy hoa mắt chóng mặt.
“Được, cậu nói đấy nhé, tôi uống!”
Lưu Hậu cũng không lằng nhằng, cầm chai bia lên dốc cạn, uống xong thực sự thấy chếnh choáng, đứng cũng không vững nữa.
“Bây, bây giờ cậu có thể ký tên cho tôi rồi chứ?”
Lưu Hậu lại hỏi.
“Hờ hờ, Lưu Hậu, cậu phải biết rằng lợi nhuận của dự án này khủng tới cỡ nào, cậu cảm thấy mấy chai này đủ không?”
Khóe miệng Lý Lập Vĩ thoáng nhếch lên, có vẻ bỡn cợt.
“Lập Vĩ, cậu nói xem phải làm thế nào, hay là tôi uống thêm mấy chai nữa nhé?”
Lưu Hậu hỏi với ý thăm dò.
“Lưu Hậu à, tôi đột nhiên nhớ ra chuyện này!”
Đúng lúc này, Lý Lập Vĩ đột nhiên búng tay một cái, sắc mặt cũng dần dần lạnh đi.
“Năm đó tôi vì chuyện của Hân nhiên mà đi tìm Giang Thần tính sổ, thế rồi bị một thằng chạy việc đánh ngã trên nền đất!”
“Nếu tôi nhớ không nhầm, người năm đó là cậu nhỉ?”
Lý Lập Vĩ đột nhiên nở nụ cười hờ hững như không.
Lưu Hậu sững người, sắc mặt cũng dần trở nên mất tự nhiên.
Bao nhiêu năm qua rồi, không ngờ Lý Lập Vĩ vẫn còn nhớ đến chuyện này.
“Thế này đi, bây giờ cậu quỳ xuống dập đầu xin lỗi vì chuyện năm đó, tôi sẽ ký tên cho cậu!”
“Cậu cảm thấy thế nào?”
Lý Lập Vĩ đột nhiên lên tiếng.
Mà nghe thấy câu nói ấy, đám đông cũng sững sờ, đến cả mấy cô gái đang hát karaoke cũng dừng lại, đồng loạt nhìn về phía này.
Ánh mắt họ lại đồng loạt nhìn về phía Giang Thần.
Ai cũng biết rõ mười mươi ân oán năm đó giữa hai người họ, suy cho cùng thì Lý Lập Vĩ đang làm khó Giang Thần.
Dù sao thì năm đó Lưu Hậu là “cái đuôi” của Giang Thần, bây giờ cái đuôi này bị người ta ép phải quỳ xuống.
Giang Thần có thể trơ mắt nhìn mà không nhúng tay vào sao?
Mà Giang Thần từ đầu đến cuối vẫn bưng ly rượu, ngồi trên sô-pha, không nói năng gì.
“Lập Vĩ, năm đó chúng ta vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, bây giờ cậu lật lại món nợ cũ, hơi quá đáng đấy nhỉ?”
Sắc mặt Lưu Hậu cực kỳ khó coi, năm đó anh ấy chỉ là đứa trẻ con hơn mười tuổi, va chạm với nhau cũng là chuyện rất bình thường.
Mà bây giờ ai cũng sắp đầu ba cả rồi, bên dưới đầu gối đàn ông là tôn nghiêm, sao có thể bảo quỳ là quỳ được?
“Lưu Hậu, bạn bè là bạn bè, làm ăn là làm ăn chứ.
Cậu phải biết rằng, xã hội này là thế đấy, muốn có được thứ gì thì phải hi sinh tương xứng!”
“Nếu cậu đã muốn làm ăn với tôi, mẹ kiếp, đừng đòi hỏi tôn nghiêm gì đó trước mặt tôi!”
Lý Lập Vĩ nói rồi đứng dậy, cầm một chai bia dội thẳng từ trên đầu Lưu Hậu xuống.
Bạn đang đọc bộ truyện Chiến Thần Điện Hạ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chiến Thần Điện Hạ, truyện Chiến Thần Điện Hạ , đọc truyện Chiến Thần Điện Hạ full , Chiến Thần Điện Hạ full , Chiến Thần Điện Hạ chương mới