Cuối cùng Đại Tranh hiểu được cảm giác được người khác hầu hạ là thế nào, nàng xấu hổ cúi đầu, nàng đưa bàn tay đến trước mặt nàng ta và chờ đợi.
“Lang quân, có thể tự nhiên hơn chút.
”Nha hoàn thoa thuốc cho nàng cười cười, sau đó lấy chút thuốc thoa lên ngón tay nàng.
Sau khi nàng băng bó xong, Đại Tranh nhận được một lò sưởi bằng tay.
Lò sưởi tay ấm áp lan tỏa đến toàn thân, cuối cùng cả người nàng đã nhẹ nhõm hơn.
“Cảm ơn, ngươi thật tốt!” Đối với những người dễ gần, Đại Tranh tự nhiên cũng muốn nói nhiều hơn: “Ta tên Đại Tranh, còn ngươi tên gì?”“Lang quân cứ gọi nô tỳ là Thanh Ngọc.
” Nàng ta rửa sạch tay và nói: “Lang quân cởi giày và vớ ra đi.
”“Không cần không cần, chuyện này để ta tự làm được rồi!” Nàng vẫn chưa quen được việc người ta hầu hạ thế này: “Đã trễ thế này rồi, ngươi mau đi nghỉ đi!”Nhưng Thanh Ngọc không dễ bị lừa, nàng ta khăng khăng muốn làm, nàng ta cũng nói sợ phía trên sẽ trách phạt, Đại Tranh là một nô tỳ, vừa nghe vậy cũng thành thật hơn.
Mọi người đều là nô tỳ, làm không xong thì sẽ bị phía trên trách phạt và đuổi đi.
Vì thế khi Phó Lan Tiêu (Lan Cửu) đẩy cửa tiến vào liền thấy được cảnh này.
Dưới bình phong, Đại Tranh người mặc cẩm y vì hai tay không tiện, mà dùng khuỷu tay chống người về phía sau, mái tóc dài được tháo ra, xõa xuống lưng, vẻ mặt thẹn thùng, bị người ta làm cho môi mím chặt.
Chân nàng rất dài, để lộ ra bắp chân trắng nõn, đang được một nha hoàn thoa thuốc.
Còn ra thể thống gì nữa chứ.
Nhìn thấy có người vào, Thanh Ngọc lập tức quỳ xuống hành lễ, nếu không có chuyện hôm nay, Đại Tranh nhất định sẽ nghiêm túc thưởng thức dáng vẻ của Phó Lan Tiêu, khen hắn đẹp.
Nhưng hiện tại Đại Tranh lập tức học theo Thanh Ngọc, nàng không hành lễ, mà chỉ học tư thế quỳ, vớ cũng không kịp mang vào.
Phó Lan Tiêu rũ mắt, nhìn thấy Đại Tranh quỳ dưới đất, xiêm y không hợp với có thể nhỏ nhắn của nàng, gấm vóc nhẹ, lộ ra đôi chân nhỏ.
Hắn thấy chói mắt đến lạ thường, tầm mắt của hắn dừng trên gương mặt bất an của nàng, hắn cười nhạt: “Nếu ngươi thích thì ta có thể tặng nàng ta cho ngươi.
”“Cái gì?” Đại Tranh vội vàng lắc đầu: “Đừng làm nàng ấy thấy khó chịu.
”“Hóa ra ngươi lại thương hoa tiếc ngọc như vậy.
”Đại Tranh cảm thấy hắn đang châm chọc nàng.
Phó Lan Tiêu đã sớm thay đồ, dáng người tao nhã, hắn kêu Thanh Ngọc đi, chuyển chủ đề và thêm chút lời ấm áp.
“Ngươi muốn gì? Ta có thể thỏa mãn ngươi.
”Hắn biết, Đại Tranh rất thích giọng điệu này.
“Ta……” Đại Tranh quỳ trên mặt đất, nàng rất muốn cùng hắn bên nhau ngày năm mới, đi Trường An, nhưng nàng biết hy vọng này vô cùng xa vời.
Bạn đang đọc bộ truyện Chiết Đại tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chiết Đại, truyện Chiết Đại , đọc truyện Chiết Đại full , Chiết Đại full , Chiết Đại chương mới