Editor: Anbel
Thời điểm Tần Việt Phương trở về đã là mười hai giờ khuya, một thân hắn toàn mùi rượu, người cũng có chút lâng lâng.
Nhưng mà chút say xỉn này cũng không bằng cổ tức giận trong lòng hắn.
Tần Việt Phương hắn trước giờ đều chẳng tốn sức mà làm việc gì, từ trước tới nay chưa từng bắt gặp khúc xương nào khó nhằn đến vậy.
Luôn có một số người cho rằng Tần Việt Phương hắn là một người tốt tính.
Đôi mắt hẹp dài hiện lại một tia lạnh lùng, hắn có chút khó chịu giật giật cà vạt, đem áo khoác trực tiếp ném lên sô pha.
Tần Việt Phương đi lên lầu, bước vào phòng trên lầu hai, vừa đi vào phòng tắm vừa cởi quần áo.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hắn đi ra, tầm mắt dán chặt lên người Phương Dạ Âm đang ngủ say trên giường.
Cả người cậu thon dài co ro cuộn tròn nằm ở một bên giường, nửa khuôn mặt non mềm vùi vào gối, mày nhỏ hơi nhăn lại tựa như ngủ không có thoải mái lắm, ánh sáng thưa thớt dịu dàng ngoài cửa sổ chiếu vào gương mặt cậu làm tôn lên dáng vẻ trắng nõn tinh xảo.
Tần Việt Phương theo bản năng đi nhẹ chân lại một chút.
Phương Dạ Âm là chú chim sẻ nhỏ của hắn, hắn rất vừa lòng với cậu, từ diện mạo đến tính cách đều là kiểu mà hắn yêu thích, nhất là thân thể ngọt ngào đó, dư vị ngon đến nỗi không ngăn được muốn nếm thêm nhiều thêm nữa.
Hắn đối với người khác rất nhanh chán ghét duy có chỉ với Phương Dạ Âm là ngoại lệ.
Nếu ngoan ngoãn nghe lời, giữ cậu lại lâu hơn một chút cũng không tệ.
Chỉ là đôi khi cậu lộ ra vẻ sắc nhọn gay góc, đâm vào người có chút khó chịu.
Có điều là có chút thông minh biết điều, biết rằng không nên làm hắn tức giận.
Tần Việt Phương nhìn xuống giường, đầu ngón tay xoa xoa môi cậu, xúc cảm mềm mại trơn bóng làm hắn vừa lòng nheo nheo đôi mắt, dưới đáy mắt bốc lên ngọn lửa dục nhỏ.
Hắn liếm liếm khóe môi, không chút do dự cúi người xuống trực tiếp hôn lên cổ cậu.
.........!
Cơ thể bỗng nhiên rất nặng nề và mệt mỏi.
Bên tai có tiếng vù vù cùng âm thanh ầm ĩ làm Phương Dạ Âm cảm thấy có chút đau đầu.
Hắn bỗng nhiên mở mắt ra, lọt vào mắt là một mảnh trắng bệch.
"Việt Phương! Anh tỉnh rồi?" Bên tai truyền đến âm thanh vui mừng,giọng nói này vừa quen thuộc vừa xa lạ, tựa như nghe qua đã mấy đời rồi.
Phương Dạ Âm sững sờ quay mặt qua.
Một gương mặt xinh đẹp tinh xảo xuất hiện trước mắt hắn.
Phương Dạ Âm nheo mắt lại không nói tiếng nào.
Cô nàng không cảm thấy hắn có chút bất thường nào, vẻ mặt lo lắng sợ hãi, giọng nói ngọt ngào nói: "Anh thật là làm người ta lo lắng đến chết, như thế nào lại đột nhiên gặp tai nạn, hên là không có việc gì, không thì em biết phải sống làm sao đây."
Giọng nói nàng có chút khàn khàn, nhưng nhờ vào âm điệu ngọt ngào bù vào cái khuyết điểm này.
Trương Khởi Mộng ----- chú chim sơn ca nhỏ mà trước kia hắn nuôi dưỡng.
Trong mắt Phương Dạ Âm lóe lên một tia đen tối, có lẽ nào hắn đã quay lại rồi?
Trang Chu mộng hồ điệp, không biết là điệp mộng thành Trang Chu hay vẫn chính là Trang Chu mộng hồ điệp?
(Trang Chu nằm mơ biến thành bướm, không biết là bướm nằm mơ thấy mình biến thành Trang Chu hay đơn giản chỉ là Trang Chu nằm mơ biến thành bướm.
Việc này xuất phát từ một đoạn trong sách Trang Tử của Trung Quốc.
Đoạn văn này rất nổi tiếng, nó đã trở thành một điển tích thường dùng trong văn chương xưa ở Trung Quốc và Việt Nam, nguyên văn là Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu.
Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu.
Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau.
Cái đó gọi là "vật hoá".
— Nguồn wikipedia).
Thế nhưng tại sao hắn lại nằm mơ thấy chính mình, còn là một giấc mơ hoang đường đến như vậy.
"Việt Phương, sao anh không nói tiếng nào thế?"
Nàng nghi hoặc nhìn hắn.
Phương Dạ Âm theo bản năng lắc đầu, hắn duỗi tay xoa đầu có chút nhức mỏi.
Hắn đã quay trở về thời điểm mình bị tai nạn giao thông lúc trẻ.
Khoan đã, sao hắn lại nói là mình lúc trẻ?
Phương Dạ Âm nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu, cảm giác như trong đầu tựa hồ như đã quên mất việc gì.
~~~~~~~~~~~~
"Thưa ông chủ, đây là bản hợp đồng gần đây nhất, mời ngài xem qua."
Không kịp suy nghĩ gì nhiều, sau khi thuộc hạ đưa bản hợp đồng đến cho hắn cũng cuốn lấy mất tâm tình của hắn.
Tỉnh dậy sau khi tai nạn xe cộ, sinh hoạt không có chút nào khác biệt, công việc bận rộn cuốn lấy tinh lực của hắn, bất quá thời gian trôi qua cũng nhanh, cũng làm thả lỏng bớt tâm trí của hắn.
Về đến nhà Trương Khởi Mộng đã đứng chờ khá lâu.
"Việt Phương, anh trở về rồi."
Phương Dạ Âm cởi áo khoác, vứt lên bàn đi về phía ghế sô pha mà chầm chậm ngồi xuống.
Bạn đang đọc bộ truyện Chim Hoàng Yến Bị Trói Buộc Bởi Chính Mình tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chim Hoàng Yến Bị Trói Buộc Bởi Chính Mình, truyện Chim Hoàng Yến Bị Trói Buộc Bởi Chính Mình , đọc truyện Chim Hoàng Yến Bị Trói Buộc Bởi Chính Mình full , Chim Hoàng Yến Bị Trói Buộc Bởi Chính Mình full , Chim Hoàng Yến Bị Trói Buộc Bởi Chính Mình chương mới