Tần Dao về đến cửa Hầu Phủ, đã thấy Tần phu nhân đứng đợi.
Nghe tin cô gặp thích khách, trong lòng bà lo lắng không yên.
Xe ngựa vừa dừng lại, hai nha hoàn bên cạnh Tần phu nhân đã nhanh nhẹn bước đến dìu Tần Dao xuống xe.
Chân cô bị thương, đi lại có chút bất tiện.
Tần phu nhân nhìn con gái, vành mắt đỏ lên:
- Nha đầu này, sao lại không biết nặng nhẹ như vậy? Nếu gặp bất trắc gì ta phải làm sao đây?
Tần Dao ôm vai mẫu thân, cất giọng an ủi:
- Nữ nhi từ nhỏ đã đến di trường chơi đùa.
Sao có thể gặp chuyện gì được chứ? Chẳng qua là trầy xước chút thôi, mẫu thân đừng khóc.
Tần phu nhân nắm tay con gái, dẫn cô chậm rãi đi vào nhà.
Hoàng thượng hôm qua đã sai người đến ban thưởng không ít, nhưng bà nào có tâm trạng để vui mừng.
Ngay đến lão phu nhân cũng lo đến cả đêm mất ngủ.
Bây giờ thấy cô bình an, mới có thể trút được gánh nặng trong lòng.
Tần Ninh nhìn theo bóng lưng hai người, cảm thấy chua xót không thôi.
Có phụ mẫu cũng thật tốt, chỉ cần đau ốm khó chịu sẽ có người đến vỗ về.
Nàng ta không may mắn như vậy, trước giờ đều phải tự mình chịu đựng.
Liễu Yên đứng bên cạnh, thấy Tần Ninh ngẩn ra thì nhỏ giọng nhắc nhở:
- Tiểu thư, lão phu nhân còn đang đợi.
Chúng ta cũng nhanh đi thôi.
Tần Ninh thu lại tâm tình, lạnh nhạt.
- Ta biết rồi.
Hội săn thu cứ vậy mà kết thúc.
Không bắt được thích khách, Thái Tử lại là người đứng mũi chịu sào.
Hoàng đế sáng ngày thượng triều, buổi trưa còn cùng đại thần nghị sự.
Mệt mỏi đến tối mới rảnh rỗi đến Mai Hoa Điện thăm Vân Quý Phi.
Lúc hai người dùng thiện thì thái giám vào báo có Hoàng Hậu đến.
Hoàng Đế gác đũa, buồn bực nói:
- Đêm hôm nàng ta còn đến làm gì?
Thái giám truyền tin cúi thấp đầu, đáp:
- Tâu bệ hạ, Hoàng Hậu nói có ít thuốc bổ muốn mang sang cho Quý Phi.
Loan giá đã đến ngoài cửa điện.
Hoàng Đế thật tình không muốn gặp Khương Hậu, còn chưa kịp lên tiếng đuổi người thì Vân Quý Phi đã nói trước.
- Cực nhọc Hoàng Hậu đi một chuyến.
Mau chuẩn bị trà.
Ta và Hoàng Thượng sẽ ra ngay.
Hoàng Đế nhíu mày, hừ khẽ:
- Nàng đang mệt, còn tiếp đón cái gì? Bảo nàng ta bỏ đồ lại rồi quay về đi.
Vân Quý Phi nắm tay Hoàng Đế, cười dịu dàng:
- Tỷ ấy là Hoàng Hậu, thần thiếp là phi tần.
Nào có lý không tiếp kiến chứ? Hơn nữa tỷ tỷ có lòng tốt.
Bệ hạ đừng vì một chút sai sót của Thái Tử mà trút giận lên tỷ ấy.
Hoàng Đế thở dài, vuốt má Vân Quý Phi.
- Nàng đó, trẫm chỉ mong nàng đừng hiểu chuyện như vậy thì tốt rồi.
- Bệ hạ thật khó hầu hạ, thiếp nghe lời cũng khiến người không vui.
Hoàng Đế nhận lấy áo choàng trong tay nha hoàn khoác lên người Vân Quý Phi.
Sau đó nắm lấy tay nàng dẫn ra bên ngoài.
Khương Hậu cũng vừa lúc bước vào chính điện, nhìn thấy một màn này trong lòng không khỏi cảm thấy ê ẩm.
- Thần thiếp tham kiến bệ hạ.
Vân Quý Phi khẽ giật tay Hoàng Đế, ngầm ra hiệu hắn bỏ tay ra.
Nhưng Hoàng Đế lại vờ như không biết, lạnh lùng nói:
- Hoàng Hậu đứng lên đi.
Đêm khuya vậy mà nàng còn đến thăm Quý Phi, đúng là tận tâm.
Khương Hoàng Hậu nở nụ cười, dịu giọng đáp:
- Là thiếp nghe thái y nói sức khỏe muội muội không tốt nên mới bảo nha hoàn vào kho lấy chút thuốc bổ mang sang.
Không biết bệ hạ cũng ở đây, thần thiếp thật sơ ý.
Hoàng Đế khoát tay, sau đó ngồi xuống.
Vân Quý Phi hướng Hoàng Hậu hành lễ, cười nói:
- Tạ nương nương hậu ái.
Thần thiếp đã khỏe hơn nhiều rồi.
Khương Hoàng Hậu bề ngoài luôn là bộ dạng nhu mỳ hiền thục.
Bạn đang đọc bộ truyện Chọc Phải Điện Hạ Hắc Ám tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chọc Phải Điện Hạ Hắc Ám, truyện Chọc Phải Điện Hạ Hắc Ám , đọc truyện Chọc Phải Điện Hạ Hắc Ám full , Chọc Phải Điện Hạ Hắc Ám full , Chọc Phải Điện Hạ Hắc Ám chương mới